Người với người
Người ta thường phàn nàn rằng, bây giờ đạo đức bị băng hoại, bị xuống cấp, bị xói mòn... và bây giờ người ta đối với nhau chẳng ra sao (Xin lưu ý: "Bây giờ"). Chẳng phải là bây giờ mà từ thời cổ, khi bắt đầu có văn tự là con người đã bày tỏ sự bất bình về mối quan hệ không tốt đẹp giữa người với nhau.
Mở các sách Đông Tây xưa sẽ thấy nhan nhản những câu than phiền: "Khuyển mã tri tình, nhân bất nhân" và nhiều nhất là câu: "Bây giờ người đối xử với người như thú dữ”. Cứ theo những câu bất mãn ấy thì đã có một thời nào đó tất cả mọi cái thời "bây giờ” (Thì hiện tại - temp pressent) con người đối xử với nhau tốt đẹp hơn. Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục ngược lên cái thời hây giờ trong những sách cổ ấy thì lại chính là cái thời có nhiều nơi trên trái đất phổ biến chuyện thịt người được coi là thực phẩm của người. Nghĩa là chẳng bao giờ người ta thỏa mãn về mối quan hệ giữa người và người.
Đến đây, để khỏi bị dính vào đám nhựa đường triết lý chữ nghĩa rắc rối khó bước tiếp và dễ bị lẫn lộn, xin kể một chuyện phiếm có cùng đề tài này:
Một ông bạn thân mời tôi dự bữa tiệc mừng thằng cháu nội đầy tháng. Cùng mâm với tôi có ba ông nữa, không quen nhau. Ông chủ giới thiệu một cục là "người nhà cả". Không thể cứ im lặng ăn, chúng tôi nói chuyện linh linh. Rồi chuyển sang những chuyện về cái "thời bây giờ” lúc nào không biết. Dĩ nhiên là những chuyện kỳ dị do các báo "An ninh" cung cấp hàng ngày:
Ông bố chặt thằng con nghiện ra từng khúc ném xuống mương. Bà mẹ đêm đi xem ti vi về, bị gã quý tử rình đón đường, nện búa vỡ đầu để lấy đôi khuyên vàng. Chồng say khướt treo vợ lên làm quả chuông, giộng cho gần chết. Anh em ruột giết nhau vì mảnh vườn bằng cái chiếu...
- Bây giờ nó thế đấy? - Một ông chép miệng lắc đầu rồi chuyển đề tài:
- Cô em tôi phải đi mổ khối u dạ con. Tôi nghĩ bụng, cô ấy toi rồi. Tới bệnh viện là lới "Quỷ môn quan". Chỉ khoản thuốc mê cũng khiếp đảm. Nghe nói phải mua ở nơi quy định. Nếu không, sẽ đánh non thuốc, hết cơn mê mà dao kéo vẫn còn chọc ngoáy trong bụng. Khâu lót tay thì phải thật nghiêm. Cám ơn suông hả, tết thôi. Thế là: "Xoạch! Xoẹt? Phựt". Nát một đời hoa.
- Thế cô ấy còn sống không? - Ông khác hỏi ông có cô em vừa qua Quỷ môn quan.
- Cũng phải cố mà sống chứ. Nhưng sạt nghiệp.
- Lại nói chuyện bệnh viện. - Ông nữa ngừng nhai, tham dự. - Một tay ở chỗ tôi, đau bụng như dao đâm, ra phân đen. Đi khám "Hội chẩn" kết luận xuất huyết bao tử. Phẫu cấp. Mổ phăng ra. Nhưng chẳng việc gì sất, dạ dày vẫn ngon. Lại khâu vào. Thì ra là do ăn đặc sản tiết canh chó. Tốn oan một đống tiền. Mà trước kia người như con bò mộng, giờ bằng con mèo mướp.
- Thế họ có xin lỗi, bồi thường gì không?
- Lỗi quái gì. Lại còn bị khuyên: Phải tập đi bộ, ăn nhiều rau. Rất chân tình và hồn nhiên. Đấy, bây giờ nó thế đấy. A, có khi không cần mổ, cũng cứ mổ - ông như sực nhớ thêm - Đi tiểu không dứt khoát, tức là viêm thận. Mổ. Ho húng hắng, đáng lẽ ngậm quả ô mai là xong, nhưng lại dẫn xác đến bệnh viện. Thế là tràn dịch màng phổi. Mổ. Vì mổ có bồi dưỡng cao mà.
Chúng tôi chống đũa lo lắng, ai cũng thấy như mình đang bị đau đâu đó trong người.
Mấy gã trai trẻ ở bàn góc phòng lắng nghe chuyện chúng tôi, rồi một gã cất giọng ông ổng:
“Nghe các "cậu” nói chúng con hết quá, không biết làm thế nào để tránh bị giết, mổ bây giờ”.
Ông kể chuyện bệnh viện thì thào:
"Nó say, gọi bọn ta là "Cậu”. Chắc bố nó là bác sĩ. Lờ đi không có lại nhừ đòn với chúng. Bọn trẻ bây giờ...".
Thấy chúng tôi sợ hãi ngồi im thin thít, chủ nhà phì cười: "Thằng bạn vong niên của tôi đấy. Không hiểu sao hắn phong cho tôi là "cậu”. Mâm ấy toàn dân vợ đẻ, chẳng ruột thịt gì, nhưng đi lại bệnh viện vài tháng thành thân tình. Nhà nào đầy tháng con cũng mời nhau. Vợ con ốm đau, cả đám đến thăm hỏi giúp đỡ - Bạn tôi hạ giọng - Thằng ấy đạp xích lô, không bố mẹ, sống dưới mức nghèo khổ. Vợ suy dinh dưỡng, đẻ non. Chúng tôi góp tiền cứu, nhưng chỉ được mẹ, thằng con rất kháu thì hỏng. Hoàn cảnh thế mà rất trọng nghĩa khinh tài. Cứ hùng hục đạp xe phục vụ anh em. Từ chối hay trả tiền để hắn đỡ khổ thì giận dỗi, văng tục. Có đứa vợ không có sữa cho con hắn đi xe ôm ra tận Quảng Ninh đào một bao tải rễ cây gì đó đem về, sắc cho uống. Thế là có sữa.
Gã xích lô cầm cốc rượu đến bàn chúng tôi, nói líu lưỡi:
- Các cậu là bạn của cậu con... thì cũng là cậu của con cả Cậu con đây rất thương con, giúp con nhiều lắm - Gã xích lô sụt sịt, tựa vào tai tôi - Cậu con bảo các cậu toàn những người tử tế. Con xin uống chúc sức khoẻ các cậu.
Một gã khác, cũng thô kệch, cũng say, từ bàn bên ấy đến xốc gã xích lô dậy, âu yếm lấy giấy ăn lau nước mắt cho, rồi dìu đi: "Thôi nào, về chỗ để các bác ăn uống chứ".
Cậu con bảo cậu viết văn. Cạnh nhà con có ông chuyên làm thơ, con biết. Nghề của cậu cũng vất vả tổn thọ như nghề của con mà chẳng kiếm được là bao. Cậu cần đi đâu, gọi cho con.. Miễn phí. Có đứa nào làm gì cậu. Cứ bảo con. Đội xích lô của con sẽ cho nó ra bã. Cậu nhớ nhà...
Ông chủ nhà đỡ gã xích lô say khướt chỉ chực ngã, cười khùng khục với tôi.
- Người bây giờ nó thế đấy ông ạ.
Tôi còn biết viết gì thêm nữa vào những lý sự ở đầu bài viết này và những lời đàm luận quanh mâm rượu vừa rồi?
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn