Xây dựng chính sách văn hóa cần cụ thể và thiết thực

09:06 CH @ Thứ Sáu - 24 Tháng Hai, 2006

Từ luận điểm “xây dựng nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc vừa là mục tiêu vừa là động lực thúc đẩy sự phát triển kinh tế - xã hội” của Đại hội IX đến luận điểm: “phát triển văn hóa để thực sự trở thành nền tảng tinh thần của xã hội” của Dự thảo Báo cáo Chính trị Đại hội X, có thể thấy một vấn đề đặt ra đối với văn hóa Việt Nam trong những năm tháng trước mắt là yêu cầu về tính cụ thể và thiết thực.

Hàng chục năm nay, chúng ta đã nói, bàn rất nhiều về vai trò của văn hóa, trong thực tế, hệ thống các cơ quan văn hóa từ trung ương tới địa phương đã được thành lập và Nhà nước cũng đầu tư rất lớn để triển khai nhiều kế hoạch, các nhà khoa học tiến hành nhiều công trình nghiên cứu…. Mặc dù các kế hoạch cùng công trình nghiên cứu này thường được quảng bá rầm rộ song hầu như đều kết thúc một cách khác thường. Vì không ít kế hoạch văn hóa sau khi hoàn thành thì đối tượng cần tác động dường như vẫn đâu vào đấy. Không ít công trình nghiên cứu văn hóa sau khi nghiệm thu thì “không kèn không trống”, thậm chí không được in thành sách để công chúng có điều kiện tiếp xúc. Phải chăng nhiều kế hoạch văn hóa chỉ là hoạt động hình thức? Phải chăng nhiều công trình nghiên cứu văn hóa này quá “bí mật” hay chúng ta chỉ có ngân sách để nghiên cứu mà không có ngân sách để in ấn? Phải chăng đó là một trong những lý do đưa tới tình trạng ngân sách dành cho văn hóa được khai thác triệt để, nhưng sự “xuống cấp” của một số công trình văn hoá vẫn tiếp tục diễn ra…?

Đã đến lúc phải nói thẳng, nói thật rằng các số liệu về tỷ lệ trẻ em đến trường, danh sách hàng vạn học vị, chức danh khoa học; lượng đầu sách xuất bản hàng năm, số điện thoại và TV tính theo đầu người, sự bùng nổ của internet, số nhà văn hóa và “bưu điện văn hóa”… có thể làm nức lòng các nhà hoạch định chính sách, nhưng theo tôi, tất cả những số liệu đó đều không nghĩa nếu đánh giá một cách khách quan. Chúng ta không thể lảng tránh sự thật là văn hóa đang phát ra những tín hiệu đáng lo ngại, và trong rất nhiều nguyên nhân, có một nguyên nhân quan trọng là chúng ta đang phát triển văn hóa trên bàn làm việc nhiều hơn là trong thực tế. Hay nói cách khác là chúng ta thường nói nhiều hơn làm. Hơn thế nữa, có một câu hỏi đang đặt là những giá trị văn hóa mà chúng ta cổ vũ sẽ được hiểu như thế nào một khi nhiều hiện tượng tiêu cực có tính “phản văn hóa” như quan liêu, tham nhũng, xa hoa, cờ bạc, nhậu nhẹt… lại có nguồn gốc từ chính những con người mà lẽ ra phải là những tấm gương về văn hóa?

Do tính chất đa dạng và đa diện của nó, văn hóa trở thành đối tượng nghiên cứu của nhiều ngành khoa học, rộng hơn là văn hóa trở thành một đề tài để bất cứ cá nhân nào có đôi chút tri thức cũng có thể đề cập. Có lẽ vì thế đã đẩy tới tình trạng “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” và sự xuất hiện nhiều ý kiến mà thực chất là khó đóng góp vào quá trình phát triển văn hóa. Như gần đây, một vị trí thức vào hàng có tiếng tăm phát biểu: “Trong bốn cái “Vô” của Khổng Tử, có cái "Vô ngã". Tự để biến mất cái “Tôi” đi”. Theo tôi ý kiến của vị trí thức này rất đáng nghi ngờ vì ông đã gán một quan niệm của Phật giáo vào cho Khổng Tử! Lại nữa, một vị Giáo sư Tiến sĩ định nghĩa: “Văn hoá cũng như nghệ thuật là một lĩnh vực rộng lớn, chúng bao gồm toàn bộ các quan hệ của con người, do con người tạo ra và trở thành sản phẩm thúc đẩy các hoạt động của con người”. Chỉ với một nhận định này thôi cũng đã bộc lộ sự hời hợt mà lẽ ra một GS TS không thể mắc phải, ít nhất cũng ở chỗ ông đã đồng nhất văn hoá (cái toàn thể) với nghệ thuật (cái bộ phận)… Những nghiên cứu văn hóa đại loại như thế có thể kể ra rất nhiều và thiển nghĩ chẳng những chúng không giúp ích mà còn làm rối loại quan niệm về văn hóa của xã hội.

Từ khởi thủy, văn hoá đã bao hàm những nội dung chỉ thuộc về con người, chỉ dành cho con người. Đã có hàng trăm khái niệm văn hoá được đưa ra và trong đó không có khái niệm nào coi văn hoá là hệ thống giá trị chống lại con người, nghĩa là văn hoá luôn luôn được xem như những giá trị mang “tính người”, là nền tảng duy nhất cho phát triển. Những giá trị ấy đã tạo dựng nên “thiên nhiên thứ hai” - thiên nhiên đã được “nhân hóa” qua hoạt động thực tiễn xã hội - lịch sử của con người. Con người sáng tạo ra văn hoá, liên tục “nạp” vào xã hội các giá trị văn hoá thông qua thành quả lao động sáng tạo của các thế hệ, đó là căn nguyên quyết định hệ thống các giá trị văn hoá là một hệ thống mở và liên tục vận động phát triển để ngày càng hoàn thiện. Cần khẳng định rằng tính đa trị là một thuộc tính quan trọng của các sản phẩm văn hoá. Sự khẳng định này giúp trả lời câu hỏi tại sao một sản phẩm văn hoá được coi là Đẹp cũng đồng thơì bao hàm các giá trị thuộc về Thiện và Chân. Và như thế, nói đến vấn đề “phát triển văn hóa để thực sự trở thành nền tảng tinh thần của xã hội” cần tính đến cả “tính tinh thần” của các sản phẩm văn hóa vật thể. Nếu không tính đến nội dung trên thì rất dễ hiểu một cách phiến diện rằng văn hóa chỉ thuộc về lĩnh vực tinh thần. Từ quan niệm này để xem xét thì dường như những người hoạch định chiến lược và chính sách văn hóa trong Dự thảo vẫn chưa có một cái nhìn toàn diện và triệt để?

Lao động sáng tạo của các thế hệ con người trong môi trường văn hoá có không gian và thời gian đặc thù đã kế tiếp nhau tạo dựng nên tính liên tục của văn hóa từ quá khứ đến hiện tại và tương lai. Lao động sáng tạo ấy là cụ thể và thiết thực. Ở thời hiện đại, khi trình độ nhận thức của con người đã cao hơn rất nhiều thì tính cụ thể và thiết thực trong sáng tạo văn hóa cũng ngày càng cao hơn. Nó đòi hỏi con người phải thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng những khẩu hiệu. Và vì thế, tôi chỉ mong hai từ “thực sự” trong mệnh đề “phát triển văn hóa để thực sự trở thành nền tảng tinh thần của xã hội” của Dự thảo Báo cáo Chính trị từ nay sẽ“thực sự” mang ý nghĩa thực tiễn.

Nguồn:
FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Gia tài văn hóa của Việt Nam

    05/04/2019Phan NgọcTại sao có một bề dày văn hóa mà Việt Nam chưa bao giờ giàu có cả? Bởi vì, bề dày văn hóa như một kho vàng, tuy nhiên phải vất vả đào bới mới có được và từng cá nhân một phải làm cho chính minh. Nhưng trước hết phải có người chỉ cho anh ta thấy kho vàng đã. Do đó, phải có một chính trị sáng suốt của anh ta, cho anh ta và vì anh ta. Và xây dựng những tổ chức để cùng nhau dào bới...
  • Văn hóa và Tăng trưởng

    25/11/2016Nguyễn Trần BạtỞ đâu con người có năng lực nhận thức tốt hơn, có năng lực và điều kiện hưởng thụ tốt hơn, có điều kiện để tư duy một cách tự do và sáng tạo hơn, có sức cạnh tranh tốt hơn, tóm lại, ở đâu con người cảm thấy hạnh phúc thì ở đó có sự phát triển....
  • Vai trò của nhân tố văn hoá trong nền văn minh

    26/05/2016TS. Hồ Sĩ QuýTới tận hôm nay, những định nghĩa về văn hóa được coi là có giá trị nhất vẫn chưa làm thỏa mãn giới nghiên cứu. Vì thế việc định nghĩa khái niệm này còn đang được xem như một điều thách thức - những định nghĩa mới, xuất phát từ những cách hiểu khác nhau tiếp tục xuất hiện...
  • Tính lạc hậu tương đối của Văn hoá

    25/05/2016Nguyễn Trần BạtTrong số những cuộc xung đột, những xung đột về văn hóa tuy không phải luôn hữu hình và quyết liệt, nhưng âm thầm, bền bỉ, dai dẳng và có sức cản rất lớn đối với tiến trình phát triển chung của nhân loại. Nghiên cứu về tính lạc hậu tương đối của văn hóa với tư cách một thuộc tính tự nhiên của văn hóa và ảnh hưởng của nó đối với tiến trình phát triển và toàn cầu hóa là việc làm rất quan trọng, bởi nó sẽ giúp các dân tộc hạn chế khả năng xảy ra xung đột trên cơ sở đó, khai thác những ảnh hưởng tích cực của văn hóa...
  • Sự hình thành bản thể luận văn hóa

    10/11/2014TS. Đỗ Minh HợpCó thể phân biệt ba giai đoạn cơ bản trong tiến trình phát triển của bản thể luận - bản thể luận tự nhiên (cổ đại), bản thể luận nhận thức (cận đại) và bản thể luận văn hoá (hiện đại). Không có ý định đi sâu vào đề tài này, chúng tôi chỉ muốn nêu bật sự khác nhau cơ bản giữa ba hình thức này của bản thể luận...
  • Văn hoá và Tương lai

    17/05/2014Nguyễn Trần BạtTương lai không phải là của văn hoá, tương lai là của con người với tư cách là một thực thể văn hoá. Trình độ nhận thức của con người đã đạt đến mức con người nhận thấy văn hoá trở thành quan trọng....
  • Văn hoá và đổi mới

    30/01/2006Phan NgọcHiện nay, ai cũng thấy những đổi mới có thể nói kỳ lạ đến mức ta không thể hình dung được...
  • Chuyện văn học – văn hóa – và những thứ khác

    28/01/2006Phan ViệtBài viết này của tôi có mục đích tổng kết những điều đáng buồn nổi cộm trong văn học, dịch thuật và những thứ liên quan tại Việt Nam trong thời gian gần đây. Tôi viết bài với tư cách là một người đọc và quan tâm tới văn học...
  • Nghĩ về nền văn hóa mới và cơ hội mới

    28/01/2006Phan NgọcChúng ta đang bước vào thời đại mới của nền văn hóa mới, với sự phát triển nhanh chóng của văn minh, của kỹ thuật, công nghệ. Bản thân kỹ thuật, công nghệ là biểu hiện, là tài sản chung cho trí tuệ loài người, không phụ thuộc riêng vào một dân tộc nào, và theo phép biện chứng của C.Mác, thì khi kỹ thuật sản xuất thay đổi, đời sống tinh thần cũng thay đổi...
  • Đi tìm ẩn số đẳng cấp văn hóa

    13/01/2006Giàu có, mức sống cao nhưng tầm văn hóa mỏng, người ta sẽ đi về đâu? Băn khoăn ấy là ẩn số cần được lưu tâm...
  • Cấu trúc lưỡng hợp trong bản sắc văn hóa Việt Nam

    27/12/2005TS. Nguyễn Thành Bang
  • Nhân tài trong thời đại mới

    23/12/2005Chu HảoChưa có thời đại nào chúng ta lại cần có nhiều nhân tài và phải trọng dụng nhân tài như ở thời đại này. Bởi vì chính họ, những nhân tài là những cỗ máy cái quan trọng nhất sản xuất ra tri thức và biển tri thức thành của cải vật chất và tinh thần cho toàn xã hội. Chỉ có họ mới có năng lực vượt trội trong việc sử dụng tri thức cho phát triển...
  • Một vài suy nghĩ về văn hóa Việt Nam

    10/12/2005Là một nhà nghiên cứu văn học, GS Hà Minh Đức rất quan tâm đến sự phát triển của nền văn hoá dân tộc vì theo ông văn hoá gắn với sự phát triển chung của đất nước, với mỗi con người, mỗi cuộc đời. Dưới đây, Tạp chí xin giới thiệu đôi điều suy nghĩ của GS về văn hoá Việt Nam.
  • Tản mạn về một số hiện tượng văn hóa Việt Nam đương đại trong quan hệ với quá trình “đứt gãy văn hóa”

    06/12/2005Nguyễn HoàMột hệ thống giá trị văn hóa - văn minh lạ lẫm được du nhập... đã gây nên một cuộc đảo lộn và một quá trình “đứt gãy văn hóa” xuất hiện. Nhưng quá trình du nhập ấy, sự “đứt gãy văn hóa” ấy dẫu mạnh mẽ đến đâu vẫn không thể nhanh chóng thay thế tất thảy mọi hành vi ứng xử, mọi thói quen, nền nếp văn hoá... có tuổi đời đã hàng nghìn năm. Nó phải chấp nhận một tình trạng “lưỡng phân"...
  • Văn hóa và văn minh

    27/10/2005Theo nghĩa cơ bản của nó, thuật ngữ “văn hóa” nghĩa là sự cải thiện hay sự hoàn thiện bản chất. Nông nghiệp cải thiện đất đai và thể dục phát triển cơ thể. Vậy văn hóa con người là sự phát triển tất cả các khía cạnh thuộc bản chất con người – đạo đức , trí tuệ và xã hội. ...
  • Toàn cầu hoá và sự đa dạng văn hoá

    18/07/2005Dương Thuấn, Mai Văn HaiVăn hoá Việt Nam đang có nguy cơ bị văn hoá nước ngoài lấn át và mất dần đi bản sắc dân tộc! Đã có không ít bài viết cảnh báo về vấn đề này và bày tỏ sự quan ngại đó. Thực tế có đáng lo như vậy hay không? Trước tình hình toàn cầu hoá nhanh chóng như hiện nay, hội nhập là tất yếu, không có con đường nào khác nếu muốn phát triển. Để làm sáng tỏ về vấn đề này, chúng tôi muốn nói đến việc toàn cầu hoá và sự đa dạng văn hoá.
  • xem toàn bộ