Suy nghĩ cuối năm về những điều ngộ nhận

Nhà giáo nhân dân
04:12 CH @ Thứ Hai - 21 Tháng Mười Hai, 2009

Nhân kỷ niệm 90 năm ngày chữ Quốc ngữ được đưa vào dạy ở cấp Tiểu học (1919) ngày 21/11/2009, gia tộc học giả Nguyễn Văn Vĩnh kết hợp với Chungta.com, tổ chức buổi chiếu phim "Mạn đàm về Người Man di hiện đại". Đây là bộ phim tài liệu do gia tộc học giả Nguyễn Văn Vĩnh tổ chức sản xuất, được xây dựng xoay quanh những mạn đàm của các nhà nghiên cứu sử học Đinh Xuân Lâm, Phan Huy Lê, Nguyễn Đình Đầu, Chương Thâu; các nhà báo Trần Hòa Bình, Yên Ba nhằm minh định lại nguồn gốc, tra cứu lại những giá trị tư tưởng, văn hóa, lịch sử… mà ông đã tạo dựng và để lại cho ngày hôm nay. Bộ phim đã dựng lại chân dung một người “khổng lồ” đầu thế kỉ XX: Học giả Nguyễn Văn Vĩnh.

Chungta.com xin trân trọng chia sẻ tới quý độc giả những suy ngẫm của Nhà giáo nhân dân Phạm Văn Vĩnh sau khi theo dõi bộ phim "Mạn đàm về Người Man di hiện đại".

>> Mời tham khảo thêm thông tin về bộ phim: Mỗi người có một cách yêu nước riêng


Kính gửi GS Nhà giáo nhân dân Nguyễn Ngọc Lanh, PGS TS Vũ Nhật Khải và các bạn Nguyễn Lân Bình, Bùi Quang Minh!

Mặc dù đã 65 tuổi, đã lăn lộn trên nửa thế kỷ với bảng đen, phấn trắng, những tưởng mình học nhiều, đọc nhiều, sách mua cũng lắm, đài nghe và xem cũng nhiều, những tưởng như thế là mình không đến nỗi kém cỏi, nhưng vừa qua được xem cuốn phim do cá nhân thực hiện thì lại thấy mình còn quá nhiều ấu trĩ.

1-Cái ấu trĩ đầu tiên là sự ngộ nhận. Trước đây, tôi cho rằng chỉ có phim quốc doanh do nhà nước sản xuất thì mới hay, mới thực, mới đúng vì phim nào phim nào cũng “ta thắng địch thua” như thế mới thỏa mãn lòng yêu nước của bà con chúng tôi, phim không có hậu không phải là phim! Quốc doanh mới là nhất, dù có khối xí nghiệp quốc doanh lỗ chỏng gọng ra mà đặc biệt là chẳng hề có ai bị hây hấn gì cả. Bây giờ xem phim “Mạn đàm về Người man di hiện đại” thì tôi mới thấy tôi quá ngộ nhận về phim tư nhân và phim nhà nước. Phim nhà nước đem chiếu mà chẳng ma nào xem thì chẳng ai bị phê bình, mất chức vì bị lỗ thì đã có thuế của dân è cổ ra mà đóng góp; còn phim tư nhân mà không có người xem thì nhà sản xuất không chỉ bị thui chột tiếng tăm mà khi bị phá sản thì họ đi vào khách sạn Hilron là cái chắc.

2 - Chưa hết, lại còn điều ngộ nhận thứ hai làcá nhân thì tiền đâu mà làm phim, nhà nước mới sẵn tiền có thể bỏ ra hàng trăm triệu, hàng tỷ để thực hiện những cuốn phim xem xong vài buổi là đem cất vào kho lưu trữ. Ơ hơ, tiền đâu mà lắm thế! Thế mà phim trên do cá nhân tác giả Nguyễn Lân Bình bỏ tiền túi ra làm, chứ không phải tiền thuế của dân đóng góp. Xem xong mới thấy là đừng có coi thường ý chí, nghị lực và khát vọng của dân. Khi người dân đã khát khao và đam mê thì chẳng có gì cản trở được.Người làm phim này đã phải ký quỹ tài sản, vay tiền của ngân hàng mà làm phim không phải để đầu tư kinh doanh, mà cốt để thiên hạ hiểu đúng cái cần hiểu, vì phim có chiếu rộng rãi đâu, mà có chiếu cũng không thu tiền và khán giả đều chọn lọc chứ không xô bồ như khán giả phim chưởng, phim chuyện tình mùi mẫn, bi lụy, sướt mướt hay phim câu khách nhiều cảnh hở hang.

3 - Cũng chưa hết đâu, mặc dù vẫn âm thầm tự hào ngầm là đã có riêng Bộ Đại bách khoa toàn thư của thế kỷ thứ 20 (Grande encyclopédie du 20-ième siècle) trên 20 cuốn to tướng lễ mễ khuân từ Paris về, ngày nào cũng tra cứu để biên soạn sách, thế mà ngu vẫn hoàn ngu. Khi xem phim trên thấy có chiếu hình ảnh tượng đài đại văn hào Alexandre Dumas có đắp nổi trên tường dòng chữ to tướng: “Tous pour un, un pour tous ” có nghĩa đen là: “Tất cả vì một, một vì tất cả ”. Ơ hay, sao mà giống câu mà chúng ta vẫn thường đọc và được dạy cho học sinh phải nhập tâm thường xuyên nữa: “Mọi người vì mình, mình vì mọi người”.Về nhà tra cứu lại cuốn: “Những đại văn hào tiếng Pháp do Le Robert ấn hành” ( Le Robert des grands écrivains de langue française), một tác phẩm nổi tiếng thế giới in năm 2000. Tra cứu phần viết về Alexandre Dumas từ trang 434 đến hết trang 443, thì trong phần trích dẫn danh ngôn (Citations ) của ông có câu “Tất cả vì một, một vì tất cả ” tại trang 400, cột bên trái. Câu này được trích trong tác phẩm Ba người ngự lâm pháo thủ xuất bản năm 1844. Mà Alexandre Dumas sinh năm 1802 và mất năm 1870. Tức quá, lại lóc cóc tra cứu tài liệu thì thấy Karl Marx sinh năm 1818, mất năm 1883. Thế là ông A.Dumas hơn cụ Marx nhà ta những 12 tuổi. Lại lọ mọ tra cứu về Lê Nin thì thấy rõ ràng cụ Lê Nin kính yêu của chúng ta sinh năm 1870, đúng là vào cái năm mà văn hào A.Dumas qua đời, thế là nhà văn già hơn cụ Lê Nin những 68 tuổi. Tiếc quá, giá Dumas mà không sớm qua đời để vinh dự được gặp các vĩ nhân thì hay biết mấy. Tra cứu đến đây thì cũng mệt quá rồi, thôi chẳng tra cứu nữa, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu. Âu đó cũng là ngộ nhận thứ ba của tôi. Đã mấy chục năm, hàng ngàn lượt tâm đắc giảng câu nói hay đó cho sinh viên và học sinh mà mảy may tôi cũng chẳng hề biết xuất xứ câu đó ở đâu mà dẫn ra, và cũng chẳng bao giờ biết ai là tác giả danh ngôn đó. Vô trách nhiệm và tắc trách đến thế là cùng.

4- Trước năm 1945, thiên hại vẫn thấy có cái bia nói về Alexandre de Rhodes (cha đẻ của chữ quốc ngữ, nếu không thì chúng ta vẫn lệ thuôc vào chữ Hán). Bia đó dựng ngay sau đền Bà Kiệu ở trước cầu Thê Húc và đến Ngọc Sơn. Ngày 19-8-1945, khí thế cách mạng bùng lên, bà con đi biểu tình đã kéo đổ cái bia đó. Thôi cũng được, đúng hay sai còn đang tranh cãi. ông là công, tội là tội, đừng nhập nhèm cái nọ với cái kia. Tại một nơi, khi tranh luận về một nhân vật, người thì bảo công 7, tội 3; người thì cho là công 3 tội 7, nhưng họ vẫn để nguyên ảnh và tượng nhân vật đó. Thế nên tại Thành phố Hồ Chí Minh hiện nay vẫn có đường phố mang tên là Alexandre de Rhodes, còn ở ngoài này thì không. Tương tự như thế ở Thành phố Hồ Chí Minh vẫn có đường phố mang tên nhà bác học Nguyễn Văn Vĩnh, người có công vô cùng to lớn trong việc phát triển quốc ngữ, mà ngoài này cũng không nốt. Ơ hay, thế là thế nào nhỉ? Mình ngộ nhận hay ai ngộ nhận, chẳng biết nữa, tranh luận làm gì cho thêm mệt xác, cùng một đất nước mà mỗi nơi thực hiện một cách khác nhau, có trời mà biết được?

Cuối năm, đôi điều suy nghĩ gần xa, nếu có điều gì sai sót xin đánh chữ đại xá cho và ai nỡ chấp nê kẻ ngu đần đang học khôn như tôi./.

Phúc Thiện

FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Cách đây một thế kỷ, những người khổng lồ

    12/05/2009Nguyên NgọcQuả thực, hồi đầu thế kỷ XX, chúng ta từng có được một thế hệ vàng. Quả thật đấy là thời kỳ của những người khổng lồ. Để có được ngày hôm nay của đất nước, không phải chỉ có cách mạng và chiến tranh. Hoặc nói cho đúng hơn, chính những con người như vậy, vào một thời điểm chuyển động quan trọng của lịch sử, đã góp phần không hề nhỏ chuẩn bị tinh thần, trí tuệ, cả chí khí nữa cho dân tộc để có được cách mạng thành công và chiến tranh giải phóng thắng lợi.
  • Tật huyền hồ lý tưởng

    05/02/2021Nguyễn Văn VĩnhXét trong văn chương nước Nam, điều gì cũng toàn huyền hồ giả dối hết cả, không có cái gì là thực tình. Người làm thơ thì ngâm những cảnh núi Thái Sơn, sông Hoàng Hà, giời cao, bể rộng. Núi Tản Viên, sông Nhị Hà sờ sờ trước mắt, thì cảnh không ứng bao giờ. Có cao hứng mà vịnh đến thì cũng phải viện đến cái gì ở đâu xa, chưa biết, chưa trông thấy.
  • Cụ Quỳnh khóc cụ Vĩnh

    19/07/2017Nguyễn Đình ChúNguyễn Văn Vĩnh chủ bút Đông Dương tạp chí – Phạm Quỳnh chủ bút Nam Phong tạp chí. Cuộc đời hai Cụ mỗi người một vẻ, nhưng số phận lại có chỗ na ná nhau, với người đời, kẻ đặt lên cao, người hạ xuống thấp. Có điều là thời gian xem ra đang ủng hộ hai Cụ. Chẳng biết, sinh thời, hai cụ gắn bó với nhau tới đâu, nhưng cứ vào bài thơ Cụ Quỳnh khóc Cụ Vĩnh năm 1936 thì tình bạn của hai cụ chắc là thắm thiết lắm.
  • Chân dung thật của học giả Nguyễn Văn Vĩnh

    06/06/2017Anh VũBộ phim tài liệu- dài gần bốn tiếng đồng hồ chiếu liền một mạch -“Mạn đàm về người man di hiện đại”, cố gắng xây dựng một chân dung thật minh oan cho học giả Nguyễn Văn Vĩnh, người từng bị cho là tay sai, bồi bút cho thực dân Pháp hơn nửa thế kỷ qua.
  • Thói tệ

    14/04/2016Nguyễn Văn VĩnhMấy năm nay ở Hà–nội tự dưng thành ra một thói tệ, là khi có đám cháy trong thành–phố, thì nhà nào nhà ấy đóng chặt cửa lại, còn người đi qua đi lại thì chạy trốn. Sự đó bởi sao?
  • Chí tiên phong

    23/03/2016Dương Trung QuốcCuối thế kỉ XX, người ta mới bắt đầu nói đến “ Nền kinh tế tri thức”, nhưng trên thực tế, cách đây hàng thế kỉ nước ta đã có một nhân vật danh tiếng cả trong đời sống kinh tế và văn hóa, ông xứng đáng được gọi là người tiên phong đi vào “nền kinh tế tri thức”, đó là Nguyễn Văn Vĩnh.
  • Nguyễn Văn Vĩnh, một người Nam mới đầu tiên

    17/09/2014Đỗ Lai ThúyBạn tôi nói, làm một người Việt Nam mới bây giờ đã khó thì làm một người Nam mới (Tân Nam tử) như Nguyễn Văn Vĩnh hồi đầu thế kỷ XX hẳn khó hơn nhiều. Đúng vậy. Vào những năm đầu thế kỷ trước, Việt Nam chủ yếu vẫn là một xã hội quân chủ nông nghiệp Nho giáo. Người Việt Nam, kể cả tầng lớp có học bấy giờ, vẫn phải sống thân phận thần dân nhiều trói buộc. Đâu có được như ngày nay: đất nước thì đổi mới và mở cửa; thế giới thì ngày một trở nên phẳng; con người thì đang dần là công dân trái đất! Nhưng, có lẽ, thời ấy bộ phận trí thức hình như có quyết tâm đổi mới xã hội cao lắm thì phải. Và, một điều nữa cũng quan trọng không kém: họ là những cá nhân có tài năng.
  • Chuyện về chiếc ghế tràng kỷ

    16/12/2009Nguyễn Mỹ Anh KimNhờ có chữ viết mẹ đẻ mà từ cả trăm năm trước những người Việt Nam bình thường nhất cũng có thể tiếp cận được với tinh hoa Văn hoá của Nhân loại, đặc biệt trong Văn học Pháp. Tinh hoa Văn hoá không bao giờ là của riêng ai, hay riêng một Dân tộc nào, hay riêng một Quốc gia nào. Biết ơn Học giả Nguyễn Văn Vĩnh, cám ơn những cống hiến của ông trong ngôn ngữ, Văn học và Văn hoá nước nhà.
  • Chữ Quốc ngữ

    28/10/2009Nguyễn Văn VĩnhTrước hết chữ quốc-ngữ không biết bởi ai mà thành ra, nhưng quyết được rằng những người dùng đầu-tiên, không phải là người Đại-pháp. Ý hẳn là bởi mấy ông cố-đạo Bồ-đào-nha đến đất Nam-kỳ từ đầu XVII thế-kỷ, cho nên nhiều vần không giống vần Đại-pháp.
  • Về một hậu duệ của học giả Nguyễn Văn Vĩnh

    13/10/2009Nguyễn ThiêmĐể có bộ phim dài 4 tiếng ấy, nhóm làm phim đã quay tới 1.500 phút ở Hà Tây, Hà Nội, Hà Tĩnh, Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, TP Hồ Chí Minh, Lào và đi tới 5 thành phố ở Pháp.
  • Hội dịch sách

    23/09/2009Nguyễn Văn VĩnhỞ thế–dan này, xem trong các nước, phàm nước nào đã gọi là nước văn–minh, là cũng có văn–chương riêng cả, tiếng nói thế nào, chữ viết như thế. Mà cái văn–minh người ta cũng ở đó mà ra, vì chữ có là ảnh tiếng nói thì mới dùng để chuyền sự hay đi trong nước ai ai đều học được cả.
  • Học giả Nguyễn Văn Vĩnh: Ta tắm ao ta

    21/08/2009Hoàng NguyênHiếm có người tự cầm tóc mình nâng mình lên cao hơn thời đại mà mình đã sống. Nguyễn Văn Vĩnh cũng nằm trong thói thông thường này. Có điều, những việc mà ông đã làm được vì dân, vì nước, dẫu không phải lúc nào cũng "mười phân vẹn mười" nhưng rất đáng trân trọng. Ông đã tạo được những cú hích để thúc đẩy thời đại của mình tiến lên, hướng tới văn minh nhân loại mà vẫn giữ vững cốt cách nước Nam "ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn".
  • Tiếng An-nam

    20/08/2009Nguyễn Văn VĩnhLại còn một điều khẩn–yếu, là muốn cho văn quốc–ngữ thành văn–chương hay, khỏi mang tiếng nôm na mách qué, cách đặt câu, cách viết, phép chấm câu, phải dần dần đặt cho thành có lệ có phép; mà lệ phép thì phải theo ý nhiều người đã thuận, chớ đừng ai tự đắc lối của mình là phải, đem ý riêng ra sửa đổi thói quen. Phải nhớ câu: phàm ngôn–ngữ nước nào cũng vậy, dầu tài thánh trạng một người cũng chẳng làm ra được.
  • Nguyễn Văn Vĩnh- Một trong những người tiên phong hoàn thiện chữ Quốc ngữ

    06/08/2009Nguyễn Lân BìnhCông bằng với Lịch sử là việc cần làm, điều này ai cũng hiểu. Tôi xin mạnh dạn nêu những hiểu biết của mình thông qua những ký ức bằng chữ của nhà Văn, nhà Báo, nhà Tình báo Cách mạng lão thành Vũ Bằng; người được Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật 2006, tác giả cuốn sách “Bốn mươi năm nói láo” do Nhà Xuất bản Văn hóa Thông tin ấn hành năm 2001.
  • Thiếu gạo ăn thừa giấy đốt

    04/08/2009Nguyễn Văn VĩnhThờ một ông Thánh, nghĩa là làm để cho lưu cái danh ông ấy lại, chứ không phải chiệu hồn ông ấy về, ăn miếng thịt quay, uống ba chén riệu, rồi khấn ông ấy điều gì cũng được đâu.
  • Ma to dỗ nhớn

    30/07/2009Nguyễn Văn VĩnhPhong tục An–nam mình, nhiều điều thật không có nghĩa lý gì. Như có bố mẹ lên lão, hoặc mình đi thi đỗ, cưới vợ, làm nhà, được làm quan, thăng hàm, mà ăn mừng thì còn có nhẽ; nhưng bố mẹ chết, mà mổ trâu mổ bò, mời làng mời nước, biếu–sén hàng sóm láng giềng, thì còn có nghĩa gì nữa ?
  • Dịch giả Nguyễn Văn Vĩnh - chiếc cầu nối văn hóa Đông Tây

    28/07/2009Hoàng TiếnNền văn hóa phương Tây, ta chỉ mới làm quen độ hơn trăm năm nay. Những người có công bắc chiếc cầu nối để ta hiểu phần nào nền văn hóa phương Tây, cũng như để người phương Tây phần nào hiểu nền văn hóa Việt Nam, là lớp trí thức hồi đầu thế kỷ, mà ông Nguyễn Văn Vĩnh là người đáng được ghi công đầu.
  • Sự ra đời của chữ quốc ngữ - Cái chết siêu việt của ông Nguyễn Văn Vĩnh

    24/07/2009Nguyễn Đình ĐăngTôi đã vẽ bức tranh “Sự ra đời của chữ quốc ngữ- Cái chết siêu việt của ông Nguyễn Văn Vĩnh” với lòng ngưỡng mộ sâu sắc đối với hai vĩ nhân nói trên của dân tộc Việt Nam - Alexandre de Rhodes và Nguyễn Văn Vĩnh.
  • Nguyễn Văn Vĩnh, người đi tìm giá trị văn hoá

    21/07/2009Nhà văn Nguyễn Quang ThânCon người suốt đời săn tìm những giá trị văn hoá đã vỡ nợ và chết như một lữ khách không nhà ở xứ người. Ông đi tìm vàng một cách vô vọng trong chuyến viễn du cuối cùng của cuộc đời 54 năm ngắn ngủi. Ông biết đâu rằng, tài năng, trí thông minh bẩm sinh và tâm huyết nâng cao văn hoá dân tộc, cả sự nghiệp của ông để lại còn quý giá hơn vàng bạc và kim cương, những thứ đã “ trói chân bó tay “ ông một đời ?
  • Duy tân

    18/07/2009Nguyễn Văn Vĩnh (Trích tạp chí Đại Nam Đăng Cổ Tùng Báo, số 812, ngày 8–8–1907)Làm người muốn ở đời phải khôn, phải xét thế lực mình mới được, xét việc gì phải xét đầu xét đuôi, rồi hãng nói, chớ đừng có nằm đáy giếng trông lên tưởng giời bằng cái vung; duy–tân không phải là cứ dận xằng dận xịt hết đổ ra lũ này lại đổ ra bọn kia. Mình tiến cứ việc mà tiến, dậy cứ việc mà dậy, không có ai nghe cũng là tại mình, chớ nhời hay mà phải nhẽ thì ai cũng phải lọt tai.
  • Nguyễn Văn Vĩnh (1882 - 1936)

    16/07/2009Nguyễn Văn Vĩnh thuộc nhóm người tân học, làm việc với người Pháp, sớm nhận thấy sự văn minh tiến bộ tây phương. Ông hiểu rằng muốn canh tân đất nước, việc giáo dục quần chúng là điều kiện quan trọng trước nhất. Để giáo dục quần chúng, sự cần thiết là phải nhờ vào chữ quốc ngữ, báo chí, và ấn phẩm...
  • Truyện ăn mày

    16/07/2009Nguyễn Văn VĩnhPhải làm thế nào cho kẻ nghèo đói khỏi phải đi lũ lượt từng nhà, nằn nì phơi bộ xương còm áo rách ra, để cho những người có lòng tâm đức trông mãi cái cực khổ, rồi hóa quen mắt đi, không biết cái gì là cái thương nữa...
  • Phố cổ Hà Nội

    13/07/2009Nguyễn Văn VĩnhBài viết này được trích từ cuốn Lịch sử, sự thật và sử học (Tạp chí Xưa&Nay, Nhà xuất bản Trẻ, 12/1999) tập hợp một số bài viết trên tạp chí Xưa&Nay của Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam. Bài viết nguyên bằng tiếng Pháp đăng trên tờ Annam Nouveau số 140 ngày 2/6/1932 của nhà báo-chủ bút Nguyễn Văn Vĩnh, đã được một bạn đọc dịch và gửi đến tòa soạn Xưa&Nay, góp phần giải thích về việc tìm hiểu khái niệm "Ba mươi sáu phố phường".
  • Mỗi người có cách yêu nước riêng

    27/05/2009Hàm ĐanVượt qua mục đích ban đầu là bộ phim tài liệu độc lập của gia tộc, Mạn đàm về “người man di hiện đại” đã dựng chân dung một người “khổng lồ” đầu thế kỉ XX: Học giả Nguyễn Văn Vĩnh.
  • Gì cũng cười

    11/11/2003Nguyễn Văn VĩnhDân tộc nào cũng có những thói xấu riêng. Người Việt ta có nhiều phẩm chất đẹp nhưng cũng không ít tật dở. Mời các bạn cùng xem những bài khảo luận của các học giả Việt Nam từ đầu thế kỷ 20 về những tật xấu của dân tộc mình. Chỉ có điều, người Việt trẻ ngày nay hẳn sẽ khác với bà con làng xóm của anh Chí ngày xưa: “Nói vậy chắc nó trừ mình ra !”
  • xem toàn bộ