Phải lòng nhau
1♥. Lần nào bạn bè tụ tập, một người bạn thân thiết cũng trêu chọc tôi, bằng cách kể lại từ đầu cho ông xã tôi nghe về giây phút cha này gặp tôi thời xưa, kể một cách tỉ mỉ và say mê. Có lẽ vì giây phút đầu tiên hắn gặp tôi để lại sự thú vị hơn giây phút đầu tiên hắn gặp vợ hắn? Bao nhiêu năm qua, câu chuyện đấy vẫn khiến các ông mỉm cười. Những ông đàn ông gật gù bên chén rượu, hài hước và ranh mãnh ngắm tôi đang gắp lấy gắp để, hình dung ra “ngày xưa” tươi đẹp và thương mến của… chúng ta!
Tôi ngờ rằng, vào cái thời tuổi trẻ, chúng ta luôn ở trong tư thế sẵn sàng tán tỉnh nhau, nên mọi thứ trên đời này đều tươi đẹp.
2♥. Thật kinh hãi là giờ đây, chúng ta ra đời, gặp gỡ làm quen, gặp phải những người đã tuổi sồn sồn mà vẫn luôn ở trong tư thế sẵn sàng tán tỉnh nhau!
Sẽ gặp những ông sếp mà quen thói bắt tay thật nhanh nhưng sau đó lại tìm cơ hội nắm lấy tay hơi lâu! Sẽ gặp những tay giữ xe kính cẩn trước mặt nhưng nhổ nước bọt sau lưng. Gặp người đàn ông trước mặt cười hềnh hệch khen: “Ôi váy đẹp quá…” nhưng quay đi sẽ nói nốt: “…trông như con điên!”. Sẽ gặp những anh chàng đẹp trai cao ráo nhưng nói chuyện độ nửa tách cà phê thì đã phát hiện ra chàng hời hợt, cũng sẽ gặp những người địa vị tầm phào nhưng cố tỏ ra quan trọng, nói chuyện hay ra vẻ vô tình nhắc đến tên người này người kia nổi tiếng.
Hoặc buồn hơn, sẽ gặp những người đàn ông giàu nhưng lại tỏ ra coi thường tiền bạc. Hoặc người đàn ông long đong nhưng ra vẻ thời thượng, laptop xịn ngồi trong quán cà phê wifi phong cách nhưng chỉ để gõ những e-mail xin việc. Hoặc người đàn ông nghệ sĩ mà trước khi hợp tác, yêu cầu tôi phải cam kết sẽ không ngủ với anh ta trong quá trình hợp tác.
Những người đàn ông như thế có khả năng khiến tôi phải lòng không?
Không như bạn nghĩ. Câu trả lời của tôi là có!

3♥. Trước khi họ khiến tôi phát ngán vì họ, hoặc khiến tôi chán họ.
Bởi vì, không phải chính tôi cũng là một người phụ nữ tầm thường đang đi lẫn trong dòng chảy cuộc sống này hay sao? Không phải cuộc sống của tôi đang bao gồm tất cả những người đàn ông ấy ở bên trong hay sao? Không phải một đời, bạn chỉ có một số ít cơ hội gặp gỡ những người đàn ông anh hùng hảo hán, cao thượng và phong lưu, hoặc có nội tâm đẹp đẽ, hoặc có cá tính thu hút. Mà không loại trừ, có thể bạn đã xếp anh ta vào đội ngũ người yêu cũ, hay là đội ngũ chồng cũ!
Hoặc bi kịch hơn là họ xếp bạn, xếp tôi vào hàng ngũ đàn bà lắm chuyện, đàn bà nhỏ mọn tầm thường, thậm chí xếp vào vị trí người dưng, cái vị trí không nằm trong vòng liên kết đời anh ta.
Nghĩa là chẳng có gì xảy ra giữa chúng ta cả. Một điều gì đó khởi đầu, như sự thiện cảm cho công việc trước mắt, một cảm tình để sau khi uống hết ly cà phê này, chúng ta còn sẵn sàng ngồi với nhau một ly cà phê lần sau. Sẵn sàng và sốt sắng giúp nếu người kia tới một cú điện thoại. Ghi nhớ tên nhau.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng, chê bai kẻ khác tầm thường thì tôi sẽ cao quý hơn vài phần. Cười người khác lạc hậu là đóng dấu thời thượng lên năng lực phẩm bình của ta. Hoặc ta nhìn thấy kẻ khác tầm thường thì kẻ khác không nhìn thấy sự tầm thường của ta!
Vì vậy, hoặc vứt danh thiếp của kẻ vô duyên đi ngay, hoặc hãy dành nhiều thiện cảm cho họ. Nếu phải lòng nhau thì tốt. Bởi không có điều gì tốt đẹp đến nổi với ta từ sự ác cảm cả. Và ngược lại, phải lòng nhau thì những thứ tầm thường cũng trở nên đầy cảm xúc, mang lại biết bao nhiêu cảm hứng sống.
Phải lòng nhau, thích nhau không có nghĩa là dấu hiệu tình yêu, chỉ là sự thiện cảm lớn hơn và chắc chắn có, dành cho nhau. Mà tình cảm lớn hơn ấy đủ để bảo lãnh cho những sự hợp tác thuận lợi suôn sẻ sau này, đủ để bảo chứng cho những tri âm chia sẻ xứng đáng và đúng lúc đúng người sau này. Đủ để người này vượt qua bức tường phòng vệ dày chắc mà người kia dựng lên, vốn để đối phó với những bất trắc của cuộc sống.
4♥. Tôi có thói quen liệng đi những tấm danh thiếp được trao vô tội vạ sau mỗi cuộc gặp gỡ hội họp. Mỗi lần liệng đi, tôi đều thầm nghĩ, những người này thật vô duyên với đời mình.
Chúng ta sống trong thời đại tâm thần phân liệt. Bạn bè, friends list trên mạng một lô, trong khi thực tế bạn đang online trong căn phòng cô đơn có mỗi mình. Bạn sẽ trưng mặt cười :D nhăn răng trong khi trong lòng bạn chẳng thấy vui mấy. Hoặc tôi để status :( khóc như mưa trong khi thực ra trong lòng trống rỗng. Ta than thở chuyến đi vất vả thực chất chỉ để khoe mẽ vừa “được” ra nước ngoài. Ta khoe con lên mạng chỉ bởi không còn gì khác thành công hơn để nói.
Mà không nói, không status thì như thể ta không tồn tại, không có tâm trạng, không bản sắc, không có gì sống động. Song thực chất, đôi khi những gì ta bộc lộ ra cho thế giới bên ngoài biết, như status, như blog, như thời trang và nước hoa, như màu son, như chọn quán ngon, nơi ta đến, người ta gặp… lại hoàn toàn là để đáp ứng thế giới nội tâm bên trong ta, những khao khát và nhận thức của chính ta, làm hài lòng chính con người bên trong ta, làm chính ta yên tâm.
Chứ đâu phải là để thế giới yên tâm. Nên tôi nói vì sao, con người đã biến thời đại này thành tâm thần phân liệt. Một mặt ta cứ kêu gào tin yêu, một mặt ta cứ nghi ngại đời sống. Ta thần tượng hóa mối tình đầu nhưng ta lại thương hại những kẻ lấy nhau vì tình rồi vỡ mộng.
5♥. Tôi nhớ như in hình ảnh thảm hại của một người đàn ông.
Người đàn ông trạc năm mươi, gầy và xấu xí, cằm lẹm, mắt hiếng, tóc như vừa bị cắt hỏng, làm nghề dạy học. Nhưng không phải dạy thứ gì thú vị, ông dạy ngoại ngữ vỡ lòng, nghĩa là năm này dạy như năm khác, rất tẻ nhạt. Ông có một bà vợ nhỏ con và béo trắng, một đứa con gái giống mẹ vừa lấy chồng năm trước.
Vào một buổi chiều, cuối giờ học, khi học viên đứng dậy chào thầy và ra khỏi lớp, ông thầy đứng đờ ra, bất động và ngây dại nhìn theo cô học viên xinh đẹp mặc váy hoa và đội mũ rộng vành đi ra khỏi lớp.
Có ai nói cho người đàn ông biết rằng, nếu ông còn rất trẻ, và rất đẹp trai, cái khoảnh khắc phải lòng ấy sẽ rất mỹ miều không?
Còn nếu ông chỉ là một người đàn ông tầm thường trong đời sống này thôi, thì cái giây phút ngắn ngủi ấy bi kịch tới mức nào không? Nó chỉ khiến cho đường về nhà bụi bặm hơn, bà vợ trông xấu hơn, đời sống này tầm thường hơn, phải không?
6♥. Vậy, nói cho cùng, phải lòng nhau là món quà tuyệt diệu của đời sống, nhưng món quà ấy chỉ mang lại cho ta điều tuyệt vời, nếu ta biết mình là ai. Ta chẳng ảo tưởng về bản thân và cũng không ảo tưởng về người khác.
Tất cả chúng ta đều biết, càng già đi, càng khó phải lòng một người nào đó. Xã hội càng phồn hoa, càng khó phải lòng một người nào đó. Bạn bè càng nhiều, càng khó phải lòng một người nào đó. Nên nếu thật sự có thể, hãy trân trọng điều ấy!
Nên thực ra, tôi luôn nhìn ngắm những người luôn trong trạng thái sẵn sàng phải lòng ai đó, cho dù họ bao tuổi, họ là nam hay nữ, họ sống ở góc nào của thành phố. Chính những người đó mới là những người có khả năng làm cho cuộc sống của họ luôn đáng sống.
Có người bảo tôi, Trang Hạ ơi, có lẽ sự nghi ngại của em mới chính là địa ngục của lòng em.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/20147 nguyên tắc sống bất di bất dịch của Đại bàng
24/12/2015Bài học cuộc sống từ "Vua hề Sác-lô"
07/12/2015Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh Linh