Nồng nàn mùa xuân

03:23 CH @ Thứ Tư - 10 Tháng Hai, 2010

Tiếng mùa Xuân rì rầm trong mạch đất. Nắng hanh và mưa bụi. Trăng lạnh và sớm mai hồng. Gió nồm và mây phiêu bạt... Hồn hoa thu nhận tiếng không gian ấy để hóa thành tinh khôi đóa cúc, khi phai tàn còn lên lời trong chén rượu hoàng hoa, khi bông thược dược rực rỡ như thiếu phụ đầy chan chứa, thành cánh hải đường lóe lửa trong kẽ diệp lục xanh già, thành bông hoa mảnh như tơ, như lụa, cứ tươi rói lên trong hương xuân rạo rực. Mùa Xuân, mùa đẹp nhất một năm. Tuổi xuân tuổi đẹp nhất là đời và hoa xuân... Thiếu hoa xuân thì xuân trở thành góa bụa, cái đẹp muôn lòng chờ đợi kia chỉ còn là nỗi vật vờ, khắc khoải, chia xa, lỡ làng, hiu quạnh...

Vùng đất cổ Phong Châu mà nay là Phú thọ vẫn còn lưu truyền điệu hát Xoan, tức là điệu hát mùa xuân đọc chệch ra. Sao không là hát mịt mùng trong đêm đông tối tăm và giá buốt mà lại là điệu hát huê tình mùa Xuân cho mắt đong đầy mắt, tay nắm bàn tay, trái tim cùng trái tim ngây ngất? Chính là vì có mùa Xuân dẫn dắt, mùa Xuân chỉ lối đưa đường như bỏ bùa mê vào trời đất nên vạn vật phải say mới thỏa. Mùa Xuân có thể nâng dải yếm người quan họ thành cây cầu cho tình yêu sang ngang. Chỉ phép lạ mới ảo hóa khôn lường đến thế, không khác nào trong trường ca Tây Nguyên, gấu váy nàng gái một bước đi tung lửa vào mắt người anh hùng muốn cưới nữ thần mặt trời làm vợ...

Lửa lò nung gốm Thổ Hà đã tắt, nhường thời gian cho Phù Lãng, Bát Tràng và mê hơn là phục hồi lửa gốm Chu Đậu. Ta nghe lời xuân thấm qua từng mạch đất nước non, còn mạnh hơn tình trai tơ, gái nõn, còn mạnh hơn lòng mẹ thương con làm căng hai bầu sữa ngọt.

Lời xuân còn thầm thì bằng những hạt mưa như phấn trắng bay, sương lan tỏa, như không có nước, như một phép bùa phù thủy bắt quyết để hớp hồn kẻ lãng du... Đó là những hạt làm ta thổn thức như nghe một bản Trịnh Công Sơn trong một đêm thu trăng tràn trên phố cổ.

Mưa này là tháng mấy? Nhớ làm gì, cứ cho là nó là thiên sứ báo tin mùa Xuân đang gõ cửa ở phía ngoài ô kia, khi hoa cải đang vàng, khi hoa đào vào nụ, khi cúc đã lên hương, khi lá đông đang xuôi bè sắp đỗ và giang đầu bến Đá, bến Đông nay gọi chung là đường Bạch Đằng với Vân Đồn, Chương Dương, Hàm Tử... để những bếp bánh chưng bập bùng lửa đỏ thâu đêm cho mâm cỗ tết có đủ mùi đủ vị đủ hương và đủ cả màu, mà màu xanh bánh chưng là một. Rồi mưa như ma ám, đưa chân ta vào dinh đào Nhật Tân, Quảng Bá, Phú Thượng, mưa có nhầm không, khi mưa tưới lên từng luống đào bán khai, ngậm nụ, thì mưa cũng tưới lên mái tóc bao người.

Đã bao người rời bỏ Hà Nội vì trăm ngàn lý do, thành kẻ ly quê, dành thân phận ly hương khắc khoải, luôn nhớ về Hà Nội cùng lúc với mưa trên mặt hồ Tây mịt mờ, mưa như một thứ khói pháo bay ngang trên mặt hồ Gươm khiến tháp cổ cũng trầm tư, cầu Thê Húc cũng lim dim giấc ngủ cùng tay lược đỏ chải dở mái tóc bỗng dưng nửa chừng để bước chân ai bước lên ván cầu, tự mình chải tiếp.

Đó là thứ mưa không trọng lượng, nhưng sắc như lưỡi dao bài bổ cau, cứa vào trái tim ly quê, vào chiều sâu thời gian phương trời xa lạ, thứ mưa ấy không năm nào thiếu trên bầu trời và sâu thẳm lòng người Hà Nội, nhất là tháng Giêng, tháng vừa xong Tết, tháng có hội Lim bên kia sông Hồng, sông Đuống, tháng có con người phải tìm đến nhau mà chia sẻ chia nỗi niềm, mưa cũng không thể gắn hàn nâng đỡ...

Còn mẹ ta, mẹ chúng ta. Mùa Xuân hương khói càng thổn thức tâm can mẹ. Gian nhà trống trải, chiếc giường tre, giát mỏng, đêm đêm mẹ trằn trọc nỗi mong con, nó kêu theo tiếng thở dài của mẹ, nó cũng thức với người, nó cũng nghe xem ngoài ngõ làng kia có bước chân nào, sáng mai có tiếng chim khách báo tin không? Quê hương đất nước ta có bao nhiêu bà me già nua trong cô đơn như thế khi con mẹ nằm lại một góc rừng nào chưa ai biết. Ai nghe được tiếng khóc thầm của mẹ, ai nhìn thấy những giọt nước mắt trong khuya, nhưng mẹ lại dũng cảm tuyệt vời, không để cho bất cứ ai nhìn thấy đôi má nhăn nheo có ngấn nước mắt đêm qua đêm kia. Mẹ vẫn cười, nụ cười móm mém, nụ cười có dòng chảy phía trong tim...

Đã có người xa xứ hiện về cùng ta trong đêm xuân sum họp. Ta nến và hoa đào, ta bánh chung và mứt tết, ta trà sen có gương mặt tươi hoa của người thân mến... bỗng cũng ngậm ngùi cho một kiếp kẻ lang thang. Trời bên ấy tuyết rơi tầm tã. Người vừa đi đâu ngoài phố trở về một bóng một thân mà câu thơ đầm nước mắt:

Tuyết đổ dày thêm đêm lạnh buốt
Người về phòng nhỏ bóng cô đơn
Mở chai bia lạnh thay cơm tối
Ngồi đọc thư nhà lệ chứa chan ...

(Giao thừa - Thanh Nam)

Tuyết đã buốt, chai bia lạnh sao ấm được lòng, hay nó chỉ là con dao khoét sâu thêm nỗi giá băng trống trải xứ người, khiến chứa chan, nhòe cả phong thư quê nhà cố quốc... trong tâm trạng kẻ cô đơn đêm giao thừa không Tổ quốc... càng thấm thía câu nói của một ai rằng: “Không thể đi nhận một người đàn bà khác đẹp hơn, trẻ hơn, giàu hơn... mẹ mình, làm mẹ được. Mẹ ta già, mẹ ta nghèo nhưng mẹ đã cho con cả cuộc đời, cho con từ nụ cười đến giọt nước mắt, cho con mùa xuân, cho con ánh sáng ngọn đèn dầu, bông hoa cải góc vườn, cho con hương thơm nồi nước lá mùi già rửa mặt hôm mùng một Tết... chắc chắn con không bị cô đơn với chai bia lạnh xứ người đêm trắng tuyết. Đội ơn mẹ vạn lần, đội ơn cả những giọt nước mắt yêu thương của mẹ, giọt nước mắt chỉ chảy xuống suốt đời cho con!
Mong sao, mùa Xuân là mùa của tiếng cười, như hoa nở đánh át mùa đông lạnh. Tiếng cười đánh át tiếng khóc, chỉ còn tiếng khóc vui mừng cho đôi uyên ương lâu ngày gặp lại, vợ gặp chồng, con gặp me, mẹ gặp con... Cầu mong ai cũng có mùa Xuân bất tận với lời xuân nồng nàn diễm tuyệt!

Nguồn:
FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Triết luận ngắn về Dòng sông Cuộc sống

    06/11/2019Nguyễn Tất ThịnhGiao thời của ngày cuối năm và sang thời điểm đầu tiên của Năm mới, tôi, một mình, đi ngược dòng Sông Đà…Vô vàn những khối sương đẫm ướt từ lưng Trời, những dòng thác nhỏ từ khe đá, những mỏ nước dưới thung lũng, những nguồn suối tuôn ra róc rách từ mạch rừng…
  • Một thoáng cảm xúc mùa Xuân

    15/02/2018Nguyễn Tất ThịnhXuân là câu chuyện của Trời
    Tết là Tình ý của Ngưới đón Xuân
    Bốn Mùa trải mấy gian truân
    Đợi Giao Thừa đến thả vần Thơ bay…
  • Lời mùa xuân

    02/01/2018Việt VănMùa xuân là khởi đầu, là hy vọng. Lời chúc đầu xuân bay đến bạn vào những thời khắc chuyển giao một năm mới đều là những lời tốt đẹp. Chúc thành công, may mắn. Chúc mọi sự an lành, chúc ước mơ thành hiện thực. Chúc phú quý đại lợi. Chúc an khang thịnh vượng. Và dễ thương nhất là lời chúc "vạn sự như ý"...
  • Giữ Tết cổ truyền - Tết xưa, tết nay….

    21/01/2017G.SLê Văn LanNgày xuân con én đưa thoi. Chỉ có 6 chữ thơ Xuân thôi mà thấy đủ sự vần vũ chuyển động của đất trời và lòng người. Có sự nhịp nhàng vui vẻ của con thoi và tiếng thoi. Cả những thoăn thoắt sinh động của cánh én trên lồng lộng mây trời… Tết xuân là như thế. Không hề và không thể “nhất thành bất biến”. Nhưng nếu biến động chuệnh choạng hoặc thậm chí đứt gẫy thì “ còn gì là xuân”?
  • Màu của tết

    02/02/2010Nguyễn Việt HàGiờ đây ở những đô thị lớn kinh tế ồn ào phát triển, nhiều nơi no ấm đã tràn ra thành thừa mứa, và người ta liều lĩnh đem màu cao cả của những ngày tết dung tục pha phách vào ngày thường.
  • Xuân du phương thảo địa

    27/01/2009Phan Cẩm ThượngLàm và chơi thời nào cũng vậy, nhưng đối với người ngày xưa làm thì chỉ cốt đủ ăn, chơi là để tiêu dao trong trời đất, không giống như con người ngày nay làm cốt thật nhiều tiền, chơi thì thủng trống long bòng mới thôi...
  • Xuân gọi

    25/01/2009Việt Phong"Giọt mưa nào rơi thật êm trên phố phường, mùa hương nào thơm thật thơm trong gió thoảng. Và em chờ anh đợi anh như đã hẹn, nghe trong đêm mùa xuân lặng lẽ sang...".Những câu hát nhẹ nhàng được ai đó ngân nga đang vang lên trong tiết trời se lạnh.
  • Trò chuyện với mưa xuân

    24/01/2009Anh NgọcTrong thế giới thơ Đường mênh mông với những kiệt tác bất hủ, tồn tại suốt 15, 16 thế kỷ nay của những Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Thôi Hiệu, Mạnh Hạo Nhiên, Vương Duy, Thôi Hộ, Trương Kế…
  • Tiếng gõ cửa mùa xuân

    24/01/2009A.NTiếng gõ cửa ấy với tôi có khi là tiếng sột soạt của bức mành treo ngoài cửa sổ, mỗi khi có ngọn gió thổi qua. Nhà ở trên cao, một gợn gió nhẹ cũng có thể gây nên một tiếng động đủ để giật mình...
  • Tinh khôi như mùa xuân

    24/01/2009Nguyễn Tường BáchMột ngày nọ tại sân bay quốc tế Bangkok, trong khu vực nghỉ ngơi của doanh nhân, kẻ viết bài này bắt gặp một người lạ. Với khuôn mặt nghiêm túc, áo quần tươm tất của một giám đốc công trình, ông vội vã xách cặp bước vào phòng.
  • Mùa xuân khát vọng tình yêu

    22/01/2009Trịnh Trung HòaTừ xưa đến nay, tình yêu luôn luôn là cảm hứng , là đề tài muôn thủa của các loại hình nghệ thuật mà ai cũng biết rằng đối tượng của nghệ thuật bao giờ cũng là cái đẹp, phải chăng tình yêu và cái đẹp luôn quan hệ khăng khít với nhau? Như mùa xuân đang đến, vạn vật thắm tươi, những trái tim dâng trào khát vọng.
  • Đi lễ đầu xuân

    19/01/2009Minh HằngKhi những chùm pháo hoa rực rỡ màu trùm lên bầu trời chào đón thời khắc giao thừa thiêng liêng cũng là lúc mọi người, mọi nhà cùng nhau hướng về bàn thờ tổ tiên, cùng nhau đi lễ cầu phúc, cầu an cho gia đình và bản thân.
  • Ý nghĩa ngày Tết Nguyên Đán

    15/01/2009Hồng Anh (st)Tết Nguyên Đán là ngày hội cổ truyền lớn nhất, lâu đời nhất, có phạm vi phổ biến rộng nhất từ Mục Nam Quan đến Mũi Cà Mau và là ngày lễ tưng bừng, nhộn nhịp của cả dân tộc. Từ những thế kỷ trước, từ đời Lý - Trần – Lê, ông cha ta đã cử hành lễ Tết hàng năm một cách trang trọng.
  • Nhàn nhã như Tết

    31/12/2008Nguyễn Vĩnh NguyênGiật mình vốn là cảm trạng có thật khi một năm đi qua. Giật mình là để được trở về. Trở về với góc sống, không gian và trạng thái thanh thản của mình. Giật mình là cái buốt nhói trống rỗng hoang lạnh tâm thức sau tháng ngày bươn bả rồi nhận ra cái vô nghĩa của thời gian nhân sinh thường nhật.
  • Mùa xuân mới lại về

    01/03/2007Vũ Hoàng TiếnTôi đi và cứ nghĩ miên man như thế, mưa xuân phủ một lớp mỏng lên mái tóc và chiếc áo choàng… Có hạt mưa xuân nào chui vào cổ áo – rùng mình, người tôi mát lạnh, tim tôi rung lên, đập nhịp: Mùa xuân ơi, Mùa xuân đã về!
  • Mùa xuân là cả một mùa xanh

    26/02/2007Nhà Phê bình VH Phạm Xuân NguyênĐối với Nguyễn Bính, nhà thơ yêu mến của bao người dân Việt, trong muôn lý do của con tim để yêu, có một lý do cứ mỗi độ xuân về nhìn ra quan cảnh đất trời đổi sắc, người người dọn mình để thương nhớ chờ mong trong niềm vui đón chào một năm mới ai trong chúng ta mà chẳng có lần thốt lên như nhà thơ:

    Mùa xuân là cả một mùa xanh

  • Xuân Hà thành

    07/02/2007Nguyễn Mạnh CườngPhải nặng tình lắm mới nhận ra chỉ trong thời khắc ngắn ngủi xuân về lạnh giá. Hà thành mới phát lộ đủ đầy sự cổ kính và cô tịch. Phố phường trầm tư, cửa đóng then cài, những ô cửa im lặng. Hàng sấu già trên đường Trần Phú trong những chiếc lá vàng cuối mùa, thênh thang. Ô Quan Chưởng trầm tịch, bước chân bỗng ngập ngùng như chờ đợi điều gì mông lung. Lúc ấy nhận ra Hà thành vào xuân như cô gái lẳng lặng duyên thầm.
  • xem toàn bộ