Ra xuân nói chuyện “dân giàu”
Một trong những sự độc đáo của năm Tuất có lẽ là trong dân gian tồn tại một câu thành ngữ khá hay về con chó: “Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì giàu”. Ngày đầu năm trời rét ngọt, mưa buốt da buốt thịt, chẳng muốn đi đâu, lân thẩn ngồi nghĩ chuyện cả một năm, “chó đến nhà " mà dân mình không giàu thì quả là hoang phí...
Đôi khi hình như con người ta cứ phải tự dối mình mới sống được. Nhiều khát vọng cả nghìn đời của con người mà nhiều lúc lại hình thành rất đơn giản trên dầu lưỡi của chính mình, cứ cảm giác là nó đang ở ngay bên cạnh, ngay trước mắt chẳng phải cố gắng lắm cũng có thể sờ thấy nó, nắm được nó, sở hữu nó. Nào "dân giàu, nào dân chủ, nào bình đẳng, nào bác ái…". Thực tế đã chứng minh rằng, phấn đấu để một đất nước có thể tự hào rằng đã đạt được một từ trong số đó thôi thí dụ như mục tiêu dân giàu chẳng hạn, quả là nan giải. Ngay ở nước Việt Nam, thôi thì cứ tính từ thời điểm thống nhất đất nước, đến nay đã tròn 30 năm mà nhân lễ Noel vừa qua, khi chia sẻ đôi điều vowsi bà cơn công giáo trong cả nước, nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã có lời rằng "Lại một mùa Giáng sinh nữa trên đất nước yên bình nhưng còn nghèo khó của dân tộc ta".
Đã 30 năm trôi qua, chắc chắn 30 năm nữa rồi cũng sẽ trôi qua. Nhưng cụm từ "nghèo khó" kia có chịu thôi đeo đẳng một dân tộc đã quá nhiều khổ đau như dân tộc ta không thì không ai dám chắc. Vậy làm thế nào để cho "dân giàu’ nhỉ?
Có lẽ phải bắt đầu từ những khái niệm.
Thế nào là dân?
Là những người có quốc tịch Việt Nam, hay phải có hộ khẩu, hay phải chôn rau cắt rốn trên đất Việt, là nông dân, công nhân, cán bộ Nhà nước hay có cả tư thương, tư sản… là người đã từng làm việc cho chế độ cũ, đang làm ở chế độ mới hay từ nước ngoài trở về… Cách đây ít lâu đã có một bài báo đăng trên báo Thương Mại với tựa đề "Trong nhân dân, tư nhân nằm ở đâu?". Bài báo xác định rằng một thời gian dài, chúng ta đã không mạch lạc về khái niệm. Khi vận động đi bỏ phiếu bầu cử, ở bất cứ nơi nào trên mảnh đất đầy lòng nhẫn nại này đều có tỷ lệ cử tri mà đều là tư nhân cả, đi bỏ phiếu rất cao, toàn những con số 9 nối đuôi nhau. Khi đấy, các cử tri phấn khởi, nghĩ rằng mình chính là người dân đích thực. Nhưng rồi nhiều người giật mình khi thấy trên nhiều diễn đàn, mình bị gạt ra ngoài "danh sách nhân dân” bởi những quan niệm, thái độ, chính sách phân biệt. Vậy trong khái niệm “dân giàu” kia liệu còn có phân biệt là "dân" nào giàu không?
Còn thế nào là "giàu”?
Tri thức loài người sinh ra các đại lượng so sánh để khi muốn so sánh, ắt phải tìm cho được đối tượng không gian và thời gian. Giàu so với ai? So với khi nào? Có người cứ hay so cuộc sống của mình với năm 1945, cái năm mà có đến 2 triệu đồng bào bị chết đói có người đỡ khôi hài hơn, so với hồi bao cấp, khi cả nước ngập trong cảnh chia chác đến thảm hại. Với cách so sánh ấy, người Việt
Thống nhất được khái niệm rồi thì mới có thể lẩn thẩn nghĩ đến chuyện làm sao để dân giàu được. Đã làm dân thì ai chẳng muốn giàu. Không tin cứ thử có một cuộc điều tra xã hội học mà xem. Như vậy, nếu hiện nay dân ta chưa giàu được là do yếu tố khách quan là chính. Trong những hồi bao cấp, khi cả nước chìm ngập yếu tố đó, rất tiếc, nguyên nhân quan trọng nhất lạị do chính các nhà quản lý đất nước (các nước thường gọi là quản lý công) - những người được người dân đặt cược niềm tin qua lá phiếu cử tri để bầu nên họ, còng lưng đóng thuế để nuôi họ, dành những khoảng thời gian quý giá để tự hào về họ - tạo ra.
Một ví dụ điển hình dễ hình dung, dễ đo đếm là những thành tựu về sản xuất lương thực. Vẫn những mảnh đất ấy, khí hậu ấy, vẫn những người nông dân hai xương một nắng ấy màkhi thì cả dân tộc thì cả dân tộc phải vét đến hạt gạo cuối cùng vẫn không đủ ăn, phải trông chờ vào hàng trăm ngàn tấn lương thực nhập khẩu mỗi năm, khi thì thừa ứ thóc gạo mỗi năm xuất khẩu hàng triệu tấn. Đến giờ, mọi nguyên nhân đã rất rõ ràng. Một thời, các nhà quản lý công của chúng ta đã "trói" nông dân bằng ép buộc vào hợp tác xã theo phong trào, và như một nhà báo nước ngoài đã miêu tả là: "Mọi người cùng góp ruộng đất, cùng chung tư liệu sản xuất, cùng theo tiếng kẻng ra đồng và cùng... không muốn làm". Một thời các nhà quản lý của ta lại phát động phong trào các địa phương tự túc lương thực. Thế là tỉnh Bến Tre có thế mạnh về cây dừa thì chặt dừa trồng lúa, Đắc Lắc có thế mạnh về cà phê thì chặt cà phê trồng lương thực... Thiếu đói vẫn hoàn thiếu đói. Đã thiếu đói thì có “đến Tết sang năm" dân mới giàu được.
Nhưng có lẽ, sai lầm nhất là hệ thống chính sách công thời đó đã bóp chết nền sản xuất hàng hóa từ trong trứng nước. Sản xuất ra sản phẩm đã khó khăn, bán cho ai lại khó khăn hơn. Bán cho hệ thống thu mua của Nhà nước với chính sách mua như cướp, bán như cho" thì chỉ có nghèo đi chứ giàu sao nổi. Còn nếu bán ra thị trường tự do mắt la mày lét, bị quản lý thị trường bắt được thì chỉ còn nước làm bạn với "chị Dậu".
Nghĩ chuyện ngày xưa, càng nghĩ càng nẫu lòng. Còn ngày nay, liệu điều gì đang cản trở con đường dẫn đến sự nghiệp "dân giàu"? Cứ theo dõi báo chí thì vẫn còn "nhiều như quân Nguyên". Không " vũ phu" như ngày xưa, xây ngôi nhà 2 tầng đã bị tịch thu vì làm giàu bất chính, hiện nay nhiều quan niệm xưa cũ vẫn tồn tại trong tư duy của không ít nhà quản lý công khả kính của chúng ta và hành động của họ vẫn y như vậy.
Nhiều người trong số họ vẫn thích so sánh về thời gian hơn là về không gian, tức là so với quá khứ chứ không muốn so với thiên hạ. So với trước đây thì chính sách hiện nay của ta là tiến bộ nhưng so với các thì chúng ta lại lạc hậu, vậy chúng ta chọn đối tượng so sánh nào cho mục tiêu dân giàu"?
Đã có lời nhận xét rằng, trăm sự xảy ra trên mảnh đất này, trách nhiệm đều thuộc các nhà quản lý. Và chọn cách so sánh cũng là một biểu hiện tài năng của nhà quản lý. Với các nhà quản lý tài năng sẽ có đủ bản lĩnh để so với "các cường quốc năm châu”.
Còn với các nhà quản lý khác, "yếu chả dám ra gió", cứ so sánh với quá khứ không những yên lòng yên dạ lại dễ bề yên thân.
Thôi thì nhân năm Bính Tuất này, “chó đến nhà", may ra dân ta có thêm cơ hội mới để làm giàu được chăng.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí Thành“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005Văn hóa đọc cho thiếu nhi - cần không?
09/07/2005Phan ĐăngCon người hiểm độc
01/01/1900Phạm QuỳnhCơ hội thứ tư - toàn cầu hóa
18/04/2004Nguyễn Trần Bạt