Đi tới những chân trời khát vọng

10:19 SA @ Thứ Ba - 24 Tháng Chín, 2013

Văn hoá là ngọn lửa thiêng liêng chiếu sáng hành trình của con người đi tìm chân trời trong sự phát triển vô cùng tận của lịch sử người.

Nói đến “chân trời khát vọng”, Phạm Văn Đồng có gợi lên một ý rất hay: “Văn hoá là gợi, là mở, là không thoả mãn cái đã có, là đi tìm chân trời…”. Và rồi ông khuyên, “không nên nóng vội. Vì không thể nóng vội được trước vấn đề rộng lớn như văn hoá*. Đúng vậy.

Hành trình của con người đi tìm chân trời tự do được khởi đầu khi con người có ý thức về chính mình. Trên hành trình thực hiện khát vọng “sự phát triển tự do của mỗi người là điều kiện cho sự phát triển tự do cho tất cả mọi người”,* thì những cái mà con người giành được tuy vô cùng to lớn song vẫn còn cách quá xa mục tiêu mà họ muốn hướng tới. Dường như càng đi tới thì nó càng lùi xa ra như Phạm Văn Đồng từng suy tư : “mà không tìm thấy đâu, vì đi tới thì nó lại lùi xa …**.

Chẳng thế mà cách nay gần 800 năm, thiền sư Pháp Loa, vị tổ thứ hai của dòng Thiền Trúc Lâm đã từng cảm khái:

Ngang đầu khang bất tận
Lại lộ hựu trùng trùng”.
Ngước nhìn mây núi bao la
Con đường phía trước bỗng xa nghìn trùng
"
[Nguyễn Duy dịch thơ]

Tám trăm năm sau, trong tứ thơ hiện đại, Việt Phương lại có cách cảm khái của riêng mình, vừa gần gũi, vừa xa vắng:

Sẽ đến thời khắp bốn phương tử tế
Đi hết mọi chân trời và mọi nhẽ
Mênh mang buồn vui thế bạn bè ơi

Cái thời ấy chắc còn xa lắm. Con người có lẽ sẽ gặp ấy là con người nào đây?
Đâu là chốn:

“…cuối đất cùng trời
Đến nơi người thật là người với nhau

Cuộc đi dài ấy đòi hỏi ý chí và nghị lực của con người hướng tới những chân trời khát vọng. Chính vì thế mà đã nảy sinh ra không ít những nôn nóng muốn “đốt cháy giai đoạn” nhằm đẩy nhanh hơn các bước đi đến mục tiêu. Và hệ luỵ của sự nôn nóng duy ý chí mang nặng tính chất không tưởng ấy là cái giá đắt phải trả của biết bao tâm huyết và không thiếu những hy sinh lớn lao. Bi kịch càng thấm thía hơn với những trái tim càng đập mãnh liệt, nhưng cái đầu càng lớn những suy tư, thì cái giá loài ngoài phải trả cho những nôn nóng chủ quan của họ lại càng lớn hơn. Đó chính là khúc bi tráng của con người trên hành trình tìm đường giải phóng cho chính mình. Hành trình ấy từng vang dội những “hùng ca” song cũng đầy rẫy những “ai ca”. Nhưng đó lại chính là sự tiến hoá của lịch sử. Và đó cũng là biện chứng của lịch sử. Trong quá trình tiến hoá ấy, những giá trị do con người tạo ra sẽ được bảo tồn và phát triển. Đó là văn hoá.

Văn hoá là ngọn lửa thiêng chiếu sáng hành trình của con người đi tìm chân trời trong sự phát triển vô cùng tận của lịch sử loài người. Đó cũng chính là quá trình tự phát triển của con người. Khi nói văn hoá tức là nói con người thì đồng thời phải hiểu rằng, nói con người cũng là nói văn hoá. Cho nên mới có định nghĩa “văn hoá là không thoả mãn cái đã có, là đi tìm chân trời”, thế nhưng lại “không tìm thấy đâu, vì đi tới thì nó lại lùi xa…” vừa nói ở trên!

Không thể có một bản chỉ đường đã được vạch sẵn, cứ thế mà ngoan ngoãn, cung cúc bước theo, mà phải biết tự mình tìm tòi, khám phá và sáng tạo. Vào thế kỷ XIX, trước những thành tựu của khoa học buổi ấy, Hegel, nhà triết học Đức vĩ đại đã đưa ra một ý tưởng thật sâu sắc và cũng thật táo bạo: “Chúng ta đang dùng đầu để đứng”. Đó là bước khởi đầu chuẩn bị để loài người tiến đến một chặng đường lịch sử mới đầy thử thách của những biến động dữ dội. Bước vào thế kỷ XX vắt ngang sang thế kỷ XXI được mệnh danh là thế kỷ của bộ não với nền văn minh trí tuệ, ở đấy tiềm năng của bộ não được khai thác và phát huy tối đa. Và rồi, như Robert Wiener, người được xem là cha đẻ của ngành điều khiển học từng khuyến cáo: “Chúng ta đang làm biến đổi môi trường của ta đến tận gốc rễ đến mức rồi ta phải biến đổi chính mình mới tồn tại được trong môi trường đó”.

Sự biến đổi chính là một hằng số trong thế giới mà chúng ta đang sống. Cho nên, thật là chí lý khi hiểu ra rằng: “Chuẩn mực chính là sự thay đổi”. Đó chính là cái logic mới do thời đại tạo ra. Khuyến cáo vừa rồi của Michael Porter, người được mệnh danh là cha đẻ của chiến lược cạnh tranh cũng nói lên điều ấy: “Các chọn lựa chiến lược cụ thể có thể và thật sự thay đổi khi công nghệ và thị trường thay đổi. Lãnh đạo doanh nghiệp Việt Nam cần hiểu các quy luật cơ bản của chiến lược, thay vì trở thành nạn nhân của các trào lưu thời thượng trong quản trị”. Cho nên, đổi mới để phát triển, thay đổi những thói quen cũ kỹ chỉ biết thuận chân theo những lối mòn quen thuộc là đòi hỏi của cuộc sống. Vì rằng, cứ theo những lối mòn ấy, người đi sau chỉ biết dẫm chân lên dấu chân của người đi trước, sẽ không tìm thấy lối ra trong một thế giới mà kiểu tư duy tuyến tính đã không đáp ứng được.

Chính vì “không thoả mãn cái đã có” nên phải “đi tìm chân trời”, cách đặt vấn đề như vậy đã là một sự bứt phá. Bởi vậy, trong cuộc “đi tìm chân trời”, quyết định không phải là một vùng đất mới sẽ đến, mà là một đôi mắt mới để phát hiện được những cái mình cần tìm.

Đều cực kỳ lý thú nếu lại đặt ra một câu hỏi : liệu có phải vì thế mà cha ông ta cách đây cả nghìn năm đã khuyến cáo: “Nam nhi tự hữu xung thiên chí. Hưu hướng Như Lai hành” Làm trai phải có chí xông trời thẳm, việc gì cứ phải lẽo đẽo lần theo vết chân của Phật tổ Như Lai.

Nên nhớ đây là thơ của một nhà sư, thiền sư Quảng Nghiêm [1122-1190], tác giả của bài kệ “Hưu hướng Như Lao” [“Đừng đi theo vết chân Như Lai”]. Xuất giá đi tu, thế mà lại bảo không cần phải dẫm theo đường mòn có sẵn, phải ngộ đạo theo cách của mình, Thật là chống giáo điều từ gốc!

Trong bài kệ còn có câu “ly tịch phương ngôn tích diệu khứ”, lìa được sự ham muốn đi vào niết bàn thì mới có thể bàn chuyện đi vào niết bàn.[ Ở đây, “tịch diệt” là thuật ngữ nhà Phật, mang ý nghĩa của hai chữ niết bàn]. Không cần phải đi tìm một thế giới giác ngộ nào khác ở ngoài cuộc đời mà ta đang sống. Mỗi người đều có thể đạt tới sự giác ngộ từ chính cuộc sống của mình. Con người phải biết và dám chịu trách nhiệm bởi chính mình chứ không chỉ cúi đầu tuân phục, nem nép theo cái gật chỉ huy! Cả nghìn năm trước mà thần thái của tứ thơ đã “hiện đại” đến thế thì quả thật, bản lĩnh ông cha ta thật muôn lần đáng kính nể.

Nếu không có bản lĩnh đó thì làm sao trụ vững trong cái kẹt địa- chính trị trứng chọi với đá, trong thế đứng đối diện trước Biển Đông vừa hiền hoà vừa dữ dội. Không có bản lĩnh đó thì làm sao có thể thường trực cảnh giác chống thiên tai dồn dập dữ dội đến từ trời, và nhân tai hung hãn xảo quyệt đến từ người. Trời thì gào thét dữ dội, người thì “khẩu Phật tâm xà” nghìn năm nung nấu mộng bành trướng. Từ trải nghiệm thực tiễn đó mà ông cha ta đã đúc kết thành một phong cách sống Việt Nam, gói gọn vào trong câu tục ngữ để truyền dạy cho con cháu: “Có cứng mới đứng đầu gió”.

Tự hào biết bao cái bản lĩnh dám “ đứng đầu gió” ấy. Bản lĩnh được xây đắp trên nền tảng của truyền thống văn hoá dân tộc, cội nguồn của sức sống Việt Nam. Vậy mà, đã có một thời, trong cảm hứng tụng ca, từng có nhà thơ khả kính đã say sưa mà rằng “Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng…Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả” [ Chế Lan Viên]. Thế là, đã tìm thấy chân trời rồi ư? Đâu có! Nhưng rồi từ trong sự thăng hoa của cảm hứng tụng ca một cách vừa uyên bác vừa lung linh về cái “đẹp hơn tất cả” ấy, đành phải có cái nhìn không thoả đáng về ông cha mình: “Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời/ Cửa vẫn đóng và đời im ỉm khoá” [ Chế Lan Viên]. Bởi vậy, “Một câu hỏi lớn không lời đáp/Cho đến bây giờ mặt vẫn chau!”[ Huy Cận]. Thử tỉnh táo mà ngẫm nghĩ lại, liệu có dún thế không nhỉ? Nếu ông cha ta không trả lời được những câu hỏi lớn của lịch sử đặt ra vào lúc ấy, thì liệu đất nước ta sẽ ra sao đây?

Lịch sử đã chứng minh sống động ông cha ta đã trả lời những câu hỏi lớn của lịch sử như thế nào. Không đánh cho lũ ngoại xâm tan tác khiến cho “Thôi Tụ phải quỳ mà xin lỗi. Hoàng Phúc tự trói để ra hàng”, rồi “Mã Kỳ Phương Chính…ra đến biển chưa thôi trống ngực, Vương Thông Mã Anh… về đến Tàu còn đổ mồ hôi” [ Bình ngô đại cáo], thì làm gì chúng ta có một đất nước đứng hiên ngang trước Thái Bình Dương bao la quanh năm sóng vỗ, một đất nước với “hình khe thế núi gần xa, dứt thôi lại nối, thấp đà lại cao” [ Chinh phụ ngâm], non sông quy về một mối như hôm nay? Nếu không có bản lĩnh để dám hiên ngang và khôn ngoan, biết nhu, biết cương nhằm đối phó với những kẻ thù luôn lớn hơn mình gấp bội, thì không biết những hậu duệ của Vương Thông kia còn láo xược đến thế nào nữa?

Càng ngẫm nghĩ, càng thấy cái lớn của ông cha ta để mà thể tất cho sự hạn hẹp của một thời chưa thoát khỏi sự trói buộc của những giáo điều từng tạo ra những niềm tin ngờ nghệch : “Ta nhất quyết đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thuỵ Sĩ…Mường tượng rằng trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ”. Đó là theo cách “tô vẽ để mà tin”, niềm tin cả “sự ngây thơ đẹp tuyệt vời và ngờ nghệch làm sao”. Cho đến khi “tin mà không cần tô vẽ nữa”, sẽ” ngộ” ra rằng, vẫn có “Những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao”. Khi đã nhận ra được và dám nhìn thẳng vào sự thật, dám nói lên sự thật, thì lúc đó mới đủ sức xây đắp một niềm tin đủ độ chín chắn và mãnh liệt để thật sự

“…là lửa đốt veo cái hôm qua tưởng lầm là chân lý
Sự chiếm lĩnh những chân trời xa không ngừng không nghỉ!”

[ Việt Phương]

Nhưng bằng cách nào để chiếm lĩnh chân trời?

Bằng văn hoá! Vì “văn hoá là đi tìm chân trời…”. Chính bởi vậy, “văn hoá là gợi, là mở, là không thoả mãn cái đã có”, cho nên “đừng có sợ, đừng có sợ một chút nào những ý kiến khác nhau! Nếu tất cả giống nhau thì xã hội thật là buồn . Ai không chấp người này nhận được điều này là vô văn hoá, phản văn hoá. Và những người này không thiếu đâu. Điều đó dễ hiểu!(*)

Thật ra thì cũng không dễ hiểu lắm đâu. Vì người ta cố tình không hiểu hay không hiểu ? E là, cả hai! Nhưng trong buổi Xuân về Tết đến, xin miễn nói những chuyện nặng đầu. Xin hãy : “Tối ba mươi khép cánh kiền khôn, ních then tạo hoá, mở toang ra cho thiếu nữ đón xuân vào”[ Hồ Xuân Hương]. Ẩn giấu trong sự nghịch ngợm tai quái của một “thiên tài” là sự thâm trầm cần phải thấy cho ra thông điệp của nhà “kỳ nữ” có một không hai này gửi đến cuộc đời. Và phải chăng gửi cả cho hậu thế?

Cánh kiền khôn” phải “ních chặt lại” không thì “ma vương” đã đáng sợ thế nào, thì “quỷ” dữ mà ma vương “bồng tới” còn đáng sợ gấp bội. Cha nào con nấy, cùng một lò mà ra cả đấy thôi, theo gương cha, con còn ăn bẩn và tàn bạo hơn vì đã đúc rút được kinh nghiệm từ cha! Nhưng “vỏ quýt dày” đã có “móng tay nhọn”. Không chỉ “ních chặt cánh kiền khôn” mà để phòng vệ từ xa, người ta dựng cây nêu cùng nhiều giải pháp khác nữa để cảnh báo cả ma lẫn quỷ! Theo “Việt Nam phong tục” của Phan Kế Bính, thì “chặt tre dựng cây nêu, kết ba bó lạt, buộc một bó vàng. Hoặc lấy cánh đa lá dứa cài ngoài cửa ngõ, hoặc là rắc vôi bột trong sân ngoài ngõ, vẽ bàn cờ, cái cung, cái nỏ… cũng là có ý trừ ma, trừ quỷ năm mới vào quấy nhà mình”.

Phải “khép cánh kiền khôn” đã mới có thể “lỏng then tạo hoá”. Có trừ được lũ ma quỷ này rồi, thì “thiếu nữ” mới “bế xuân vào” được chứ! Phải diệt được cái ác, thì cái thiện, cái mỹ mới có điều kiện nảy sinh và phát triển được chứ. Nghịch lý của cuộc đời chính là “thiếu nữ” và “mùa xuân” cứ phải đối diện với ma vương và quỷ sứ! Mà thường thì, ma quỷ đội lốt người, sống lẩn với người càng đáng sợ. Nhưng đó cũng là biện chứng của cuộc đời.

Bởi vậy, cùng với quyết tâm diệt trừ tham nhũng hại dân hại nước, hãy mở lòng ra để đón nhận một mùa Xuân của khát vọng. Đó là thái độ văn hoá, vì văn hoá là không thoả mãn cái đã có, là đi tìm chân trời!

Nguồn:
FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Suy nghĩ về giàu nghèo và hãy thay đổi mình

    14/01/2016Nguyễn Tất ThịnhUh... Biển lớn WTO đây rồi !!! Ah... Nguy cơ và thách thức !!! Oh...Khủng hoảng kinh tế toàn cầu !!! Ih... Đổ vỡ hệ thống Tài chính Toàn câu !!! Eh... Phá sản và thất nghiệp tràn lan!!! Hm... Khẩn cấp cứu trợ cả gói!!! Rm... Các Chính phủ hãy đoàn kết lại!!!
  • Hãy thay đổi tính xấu

    06/03/2021Nguyễn Tất ThịnhXin có vài nhận xét về cách sống và xử sự của không ít người tôi đã từng gặp, từng biết. Không phải tất cả các nhận xét này tập trung trong một người, nhưng có thể thấy từng điều như thế khá hay gặp. Nếu trong một Tổ chức hay Cộng đồng nào đó những điều tôi nêu ra chiếm số đông, là phổ biến thì rõ ràng là lụn bại, suy đồi...
  • Văn hóa là sống, vun đắp và tôn vinh

    04/08/2019G.S Tương LaiThế hệ trẻ hiện nay đang cần những dưỡng chất đến từ một nền văn hóa mà trong đó, những tinh boa của truyền thống dân tộc được thăng hoa trong quá trình chọn lựa và tiếp thu những thành tựu của văn hóa và văn minh của thời đại để tăng thêm sức đề kháng chống trả những cặn bã của nền văn minh ấy. Thế hệ trẻ nói chung đã vậy, thế hệ trẻ Thủ đô càng phải như vậy.
  • Liệu bản chất con người có thay đổi theo thời gian không?

    19/07/2018Nhiều hệ tư tưởng đã đưa ra ba câu trả lời chính cho câu hỏi về tính bất biến hay không đổi của bản chất con người. Đầu tiên là quan điểm truyền thống cho rằng con người về cơ bản thì giống nhau từ thế hệ này sang thế hệ khác. Theo quan điểm này, một loạt những đặc điểm về thể chất và trí tuệ tạo thành bản chất đặc trưng của con người không thay đổi và sẽ không thay đổi chừng nào con người vẫn là con người và không phải là loài sinh vật khác. ...
  • Tính nhân bản và cái gốc văn hóa

    15/09/2017G.S Tương LaiĐể bứt lên khỏi thân phận của một nước kém phát triển với mức sống của đại bộ phận dân cư vẫn còn thấp và quá thấp, thì dồn sức phấn đấu cho sự tăng trưởng kinh tế là đòi hỏi sống còn. Những để đất nước phát triển một cách bền vững...
  • Sao chỉ so mình với chính mình

    15/05/2016GS. Tương LaiLối sống bằng lòng với cái hiện có có thể thấy qua những quan niệm như ngại bứt dây động rừng, tự an ủi tránh voi chẳng xấu mặt nào, chủ trương cơm sôi nhỏ lửa, một điều nhịn là chín điều lành...
  • Trí thức là ngươi nắm bắt tương lai

    12/05/2016Lê Ngọc Sơn (thực hiện)Thông tuệ và nhiệt tình, GS Tương Lai đã có cuộc trò chuyện với PV SVVN xung quanh vấn đề tri thức.
  • Tâm thế đại dương

    17/12/2010GS. Tương LaiĐứng trước biển nhưng không có cái tâm thế vươn ra biển mà lại dồn sức đắp đê để giữ lấy "tấc đất tấc vàng" của nghề trồng lúa nước, con trâu đi trước cái cày theo sau của cái nghiệp "nông vi bản". Đã từng đánh thắng những trận thủy chiến lớn nhưng vẫn không có nổi chiến thuyền tầm cỡ, không có thuyền buôn lớn vượt biển...
  • Câu hỏi lớn về vận nước

    02/10/2010GS. Tương LaiChính vì những chuyến xe lịch sử không có khứ hồi, cho nên, tiếp bước cha ông không phải là dẫm theo lối mòn có sẵn, mà là dũng cảm gạt bỏ mọi trở ngại để vươn về phía trước, như dòng sông chỉ có chảy ra biển mới gọi là trung thành với ngọn nguồn của nó.
  • Toàn cầu hóa và thay đổi chính trị

    05/11/2009Cao Huy ThuầnCác nước Tây phương tin rằng quá trình toàn cầu hóa sẽ làm thay đổi chế độ chính trị trong các nước chuyên chế khiến các nước này trước sau gì rồi cũng phải xuôi theo trào lưu dân chủ. Trước sau gì toàn cầu hóa kinh tế cũng đưa đến toàn cầu hóa chính trị, bởi vì dân chủ và thị trường có khuynh hướng đi kẹp đôi với nhau như một cặp bài trùng. Luận cứ đó ngây thơ chăng? Vững chắc chăng?
  • Thay đổi theo thời cuộc

    02/06/2009Trần Ngọc KhaMột định hướng phát triển kinh tế xã hội tối ưu bao giờ cũng là trăn trở của các nguyên thủ quốc gia cũng như các nhà cầm quyền, nhất là trong bối cảnh khủng hoảng tài chính toàn cầu hiên nay. TS Nguyễn Quang A chia sẻ cùng bạn đọc TTVH-ĐÔ về vấn đề này.
  • Nỗi lo văn hóa

    23/04/2009GS. Tương LaiCứ nhìn những lá cờ tổ quốc lộng gió trong thác người tuôn chảy trên đường phố dạo nào khi những cầu thủ thân yêu của họ đem vinh quang về cho đất nước với chiếc cúp vô địch Đông Nam Á sẽ hiểu rằng ở đây không đơn thuần chỉ là niềm tự hào về một chiến thắng trên sân cỏ...
  • Nuôi dưỡng và phát huy sức mạnh dân tộc

    14/03/2009GS. Tương LaiSứ mệnh thiêng liêng của thế hệ Việt Nam ngày nay là phải giữ gìn độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ trong một thế giới đầy biến động. Bản lĩnh của người lãnh đạo là phải biết khơi dậy, nuôi dưỡng và phát huy sức mạnh dân tộc được khởi nguồn từ mệnh lệnh trái tim của mỗi người dân Việt Nam.
  • Tâm thế ngàn năm

    28/01/2009GS. Tương Lai"Sen tàn cúc lại nở hoa. Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân". Thế là cũng đã qua một năm với bao biến động. Quyết liệt mạnh mẽ ghi nhận dấu ấn của sự đổi mới có, dữ dội tàn khốc gây bao thảm họa cũng có. Và rồi một mùa Xuân lại đang đến...
  • Ánh lửa của trí tuệ

    25/01/2009GS. Tương Lai“Nói “không” với cái xấu, cái ác là cần thiết nhưng quan trọng không phải là những cái “không” mà làm ra một cái “có”; trên cơ sở cái “có”, hãy tập trung vào xây dựng một chiến lược phát triển giáo dục cho thế kỷ 21. Đừng chần chừ! Mất thời gian là mất tuyệt đối”...
  • Những thay đổi trong quan niệm về phát triển

    14/04/2008Nguyễn Trần BạtTrong những năm gần đây, thế giới đã chứng kiến những bước thay đổi căn bản về quan niệm phát triển. Khi sự phát triển còn ở vào giai đoạn tốc độ thấp, những vấn đề toàn cầu chưa xuất hiện. Ngày nay, khi tốc độ phát triển đã tăng vọt, những biến đổi vũ bão của thế giới đã và đang kéo theo những vấn đề toàn cầu như chênh lệch giàu nghèo, vấn đề sinh thái, an ninh toàn cầu... đòi hỏi nhân loại phải chung sức giải quyết.
  • Cái nết, cái đẹp trong nền kinh tế tri thức

    31/01/2006GS. Tương laiTừ Tây sang Đông, tư duy của loài người đâu có đối lập giữa đẹp và nết, sự hài hòa giữa cái đẹp thể hình với cái đẹp tinh thần, giữa “sắc đẹp” quan sát được bằng mắt với phẩm chất, nhân cách của con người được cảm thụ không chỉ bằng mắt, đều là thuộc tính của con người.
  • Vẫn là chuyện nuôi dưỡng con người

    16/01/2006GS. Tương laiNhững ngày cuối cùng của năm 2005 lùi vào phía sau để lại dư vị đắng tai ác của vụ bán độ bóng đá. Giờ đây, việc xử phạt nghiêm khắc số cầu thủ bán độ là cần nhưng cần hơn gấp nhiều lần là phải chỉ ra được môi trường sống đã nuôi dưỡng và đẩy những cầu thủ trẻ của chúng ta trượt dài trên con đường tha hóa...
  • Chân lý là cụ thể, cách mạng là sáng tạo

    09/12/2005GS. Tương Lai...bằng sự trải nghiệm và bản lĩnh của mình, Hồ Chí Minh thấy được mặt trái của tấm Huân chương mà rất nhiều người khác không thấy được. Nhờ thấu hiểu như vậy nên Người biết phải hành động như thế nào để đạt được mục đích. Người phải khôn khéo chống chọi với nhiều áp lực nặng nề để thực hiện mục đích đó.
  • Thay đổi cách nhìn và thái độ sống

    06/07/2005FISH! - Thay đổi cách nhìn và thái độ sống là một câu chuyện bắt đầu từ Mary Jane - người được giao phụ trách một nơi làm việc có thái độ trì trệ nhiều năm liền, nơi có những con người, và môi trường làm việc tệ hại không thể thay đổi được, một môi trường được mệnh danh là “bãi rác sinh lực độc hại”. Cảm giác bất lực, chán nản đã hoàn toàn xấm chiếm Mary Jane trong những ngày đầu. Thật bất ngờ, trong một lần ghé thăm khu chợ cá Pike Place đầy thú vị, những ý tưởng bổ ích từ khu chợ cá đặc biệt này đã giúp cô làm được những điều tuyệt vời…
  • Nếu thực lòng muốn thay đổi

    10/11/2003Trong bài CCGD - phải làm lại từ đầu đăng trên KH&ĐS số 16, ra ngày 3/3/2003 tác giả mới trình bày sự cần thiết phải thay đổi một số giải pháp giáo dục cơ bản để các giải pháp đó không chống lại mục tiêu giáo dục - đào tạo như hiện nay. Trong bài này, tác giả trình bày tiếp sự cần thiết phải thay đổi phương pháp đó không triệt tiêu mục tiêu giáo dục - đào tạo như chúng ta đang thấy.
  • xem toàn bộ