Trò chuyện giữa nhân và quả
Tôi muốn nói với các Bạn trước khi dẫn các Bạn vào cuộc đối thoại này: Nếu thừa nhận Chết là hết thì Luật Nhân Quả không còn đúng nữa. Luật Nhân Quả diễn ra ở những thời gian / không gian khác nhau và xuyên Kiếp trong thân phận của Sự Sống khác nhau nhưng mang Tinh thần Con Người.
Nhân: Chào Chị Quả. Thật hiếm khi chúng ta cùng gặp nhau như thế này. Mọi thứ người ta đều đổ lên đầu mà kết tội cho Tôi, mà phần lớn vào lúc mà Chị vốn chả ra gì. Khi Chị gặp tôi thì nói chung cũng thật đáng thương lắm!
Quả: Chào Anh Nhân. Ôi, tôi mới thật khốn khổ phải gánh chịu hết, trong khi nói chung là khi Anh trước đó được sung sướng hoặc đắc thắng, có bao giờ nghĩ đến tôi ?! Khi Anh gặp tôi thế này thì chắc Anh cũng tử tế hơn nhiều lúc khác rồi phải không ?!
Nhân: Thôi mà….Chúng ta đều gắn với một con người cụ thể của Chủ nhân, là một phần lớn trong Cuộc sống của họ
Quả: Không! Không phải thế! Anh là sự thôi thúc về Tham Sân Si của Chủ nhân, trong khi chính tôi mới là Cuộc Sống đích thực của họ
Nhân: Chị hay lo về Tương lai, tôi lại đau đáu nỗi niềm về Quá khứ đến Hiện tại. Nhưng nói thật là chính Chị hay làm tôi phải nghĩ ngợi mà mất ngủ, chứ có thiết gì đến cái mà Chị nói liên quan đến Tham Sân Si đâu. Chỉ thấy nhiều khi Chủ nhân cứ dương dương tự đắc mà tội nghiệp!
Quả: Anh ạ, tôi ở trong mọi chỗ từ Thể chất đến ngóc ngách Tinh thần của Chủ nhân, nên tôi biết Chủ nhân chẳng hề sung sướng, kể từ khi Người là kẻ nghèo khó đến hôm nay Quyền Tiền đầy mình. Trong giấc mơ Chủ nhân còn trằn trọc làm nhàm khó hiểu lắm: Ôi Kiếp Người, cùng là Kiếp Người cả thôi, sao có khi là Con Chó mà cao quí…Nó sống hay chết đều dâng hiến và chỉ có cái đau của Thể xác….
Nhân: Thực ra Tôi và Chị đều biết nhau rất rõ, cho dù như rất ít cùng lúc chúng ta gặp nhau trong một cơ hội như thế này! Chị biết không ? Đó là khi chính Chị lại khiến Chủ nhân lại phải có hành động gì đấy để sinh ra tôi. Ôi! Nói là cơ hội hiếm hoi chúng ta gặp nhau, nhưng là lúc mà Chủ nhân căng thẳng nhất
Quả: Tôi hiểu và xin đừng trách nhau…Thực ra thì Anh sinh, nhưng tôi đẻ thôi…nhưng Tôi vốn luôn chỉ mong điều tốt, và ngay cả khi tình trạng của tôi không tốt, khiến sinh tiếp ra Anh thì cũng là thế. Tôi biết, Anh cũng không có ý mong điều xấu, nhưng nhiều khi Anh rất chủ quan khinh xuất đến mức bất chấp và liều lĩnh
Nhân: Ôi, nhiều khi tôi đâu có nhận ra mình! ? Chủ nhân sắp chết, Chị không thương xót sao mà cứ lắm lời đến thế ? Còn tôi lúc này như bế tắc.
Quả: Khi Chủ nhân đứng trên ghế bị cáo, là lúc người ta gọi tên tôi, cũng là lúc anh bị truy đến nơi đến chốn. Anh không đau khổ bằng tôi lúc Chủ nhân đang như thế này đâu. Lúc xuôi chèo mát mái Chủ nhân chỉ nói đến Anh, mà tôi biết mình chỉ là điều gì đó cực kì phù phiếm…Chỉ khi Chủ nhân thành Ai đó thì tôi mới được gọi đúng là Tôi, như vận mệnh của Chủ nhân vậy
Nhân: Chị ạ, khi Chủ nhân đang rắp Tâm nung nấu định làm gì đó thì tôi cũng biết Người lạc quan về cái Tôi sẽ đem đến mà gần như không để ý đến điều tôi sẽ lấy đi từ Người. Nhưng có Trời chứng giám, những lúc ấy tôi luôn thấy hình bên cạnh mình hình bóng hai đứa: thằng Tính Toán và con Ma Lợi. Mặc dù bên tôi cũng có Chú Lý Trí và Cô Cẩn Trọng. Cô Chú hay khuyên Chủ nhân là hãy làm việc tốt, nhưng thằng Tính Toán và con Ma Lợi nói: hãy nhìn vào Chị ở bao nhiêu con người tốt đẹp bỗng nhiên gặp cái chết đáng thương hoặc đau khổ mà khiến Chủ nhân lại nao núng
Quả: Oh, thế à? Còn tôi thường thấy những bóng dáng của Thằng Trả Thù và Con Ghẻ lạnh. Đôi khi tôi cũng thấy Cậu Niềm vui và Cô Hạnh phúc, những lúc ấy người ta trầm trồ về tôi mà ca tụng Chủ nhân lắm
Nhân: Đấy! Đó cũng chính là những người mà Chủ nhân hay mang ra để tranh luận với Chú Lý Trí và Cô Cẩn Trọng đấy! Ra thế, hèn gì khi Chủ nhân quyết định một điều gì không phải lúc nào Người cũng buồn, lắm khi hào hứng là đằng khác
Quả: Tôi muốn tâm sự với Anh, vì một điều chắc Anh chưa biết rằng: Tôi sống rất lâu trong Quá khứ Tiền kiếp đến Tương Lai của Chủ nhân sau này, ngay cả khi Người chết đi rồi! Anh chỉ có từ khi Chủ nhân sinh ra lớn lên cho đến chính Hiện Tại ngày hôm nay mà thôi, anh ko có ở Kiếp trước của Người! Tôi là Kiếp trước thực sự là định mệnh của Chủ nhân, và khi Chủ nhân được sinh ra Tôi được biến đổi bởi cách sống của Chủ nhân
Nhân: Ôi, chị nói gì mà tôi không hiểu? Chị có từ kiếp trước? Ngay cả khi chết đi rồi??? Nhưng tôi cũng từng nghe Cha Mẹ của Chủ nhân khi còn sống vẫn nói với Người rằng: làm gì thì làm đừng để lại Quả đắng cho Con Cháu….Chủ nhân hay đáp lại bằng câu: Dào ôi…Sao Cha Mẹ tốt đẹp đến thế mà con chẳng được hưởng gì hay ho mà cứ phải lăn lộn sống đến mức chẳng ra con người mà con hay Cha Mẹ từng muốn ? Hay chính con phải chịu điều gì đó không hay từ Cha Mẹ từng gây ra trước kia ? Rồi tôi thấy Cha Mẹ Chủ nhân chẳng nói được gì nữa ?
Quả: Thế này Anh ạ. Người nào làm người ấy chịu! Chủ nhân ko phải gánh những gì Chủ nhân không gây ra, nhưng phải tự sửa mình, tích Đức để kiếp sau của Chủ nhân được sáng láng. Còn hôm nay nếu Cha Mẹ phải gánh chịu những phiền khổ từ Chủ nhân thì đó chính là bởi những điều Họ đã làm từ Kiếp trước, Khổ trong Ai thì Quả ở Người đó. Tôi ở trong Chủ nhân thôi, chứ không phải là Quả ở trong Cha Mẹ Chủ nhân đâu đâu
Nhân: Chị có thấy những Loài Chó, Lợn, Gà…không có chúng ta hiện hữu ở những Loài đó không ?
Quả: Vì tôi đã từng phải trú ngụ trong nhưng Loài đó nên tôi nói anh hiểu: chỉ có ở Con Người – Loài duy nhất có Tham Sân Si được mưu toan bởi Trí Năng và quan niệm về Đạo đức mới có Tôi và Anh thôi. Con Hổ ăn thịt con Nai thì đó là bản năng chứ không thuộc về Trí Năng hay Đạo đức nên không bị kết tội
Nhân: Tôi đôi khi vẫn thấy Chủ nhân hét lên: đếch sợ, có Tiền là xong hết! Tòa án chỉ đáng kinh với những kẻ không đủ tiền để mua được ý Người mà thôi. Nhưng chính Tôi khi bị gọi tên trước Tòa án của Người tôi chả thấy hai người đáng kính hàng ngày đâu nữa là Chủ Lý Trí và Cô Cẩn Trọng, vì thế Ai cũng chỉ thấy tôi dường như có Tội. Nhưng nhiều điều xảy ra sau đó cũng không giúp tôi đủ hình dung ra những điều Chị muốn ám chỉ. Thật sự là tôi muốn biết đến sự Sợ Hãi như Chị từng trải nghiệm.
Quả: Sự kết tội là đồng thời bởi Tòa án của Trời, của Đất, của Người Anh ạ. Nêu có tội, trước Tòa án của Người họ sợ hãi, dằn vặt khổ tâm , nhưng vẫn có chỗ dung, ít ra là Nhà tù hay mảnh đất mà chôn hoặc cũng có thể dùng Tiền mà thay đổi được. Ở Tòa án của Đất, Họ được định đoạt bởi chính Họ còn có thể có giá trị gì với Loài khác nữa không, như con Chuột vẫn có giá trị với con Rắn chẳng hạn.. Người ta không thể được tái sinh vào Loài sức mạnh, ở nơi Hạnh phúc, hay phải sống không được như hằng muốn mà luôn phải đeo những u bệnh hoạn, mang lốt của Loài nhược tiểu - Còn Tòa án của Trời là định mệnh của đọa đầy truyền Kiếp với những Khổ Hình mà Con Người không thể nghĩ ra được, chỉ có ăn năn sám hối bằng sự phải tôi luyện trong Bể Khổ Kinh Luân đó. Hãy tưởng tưởng ở Tòa án của Người sự sợ hãi hay đâu đớn là nhất thời, nhưng ở Tòa án của Đất là trọn Kiếp, ở Tòa án của Trời là không ngưng nghỉ. Người đa cảm, Đất đa mang, nhưng Trời chỉ có Nhất Ý. Luật chỉ là cái Người nghĩ ra, Trời phán xét bởi Đạo, Đất dung chứa bởi Đức. Do vậy Tiền chỉ là cái để mua bán những thứ nhỏ bé, trong đời sống giữa Họ với nhau mà thôi
Nhân: Nói chuyện với Chị mệt quá, rắc rối quá, khiến tôi cứ muốn phó mặc mọi điều vào Chủ nhân. Vì có thế nào Người hưởng, Người chịu, chứ các Tòa án như Chị nói chỉ gọi tên tôi ra là xong chứ nào tôi có sao đâu trong muôn những thứ Khổ Hình đó nhỉ ?
Quả: Ôi, Anh nhầm rồi! Chúng ta không kẻ nào sung sướng gì khi đứng ngoài cuộc đâu, đều gắn chặt với Chủ nhân trong hành trình sống của Người. Chính Anh mới là kẻ phải chịu nhúng vào Bể Khổ Hình đó, đọa đày cùng thân xác của Chủ nhân. Còn tôi chịu sự vò xé để mong đợi sự thay đổi tốt hơn đấy….
Nhân: Uh…chúng ta làm thế nào để nói điều này với Chủ nhân nhỉ ? Với trải nghiệm của mình, Tôi công nhận với Chị là Con Người có thể nhìn được vào Vũ Trụ xa xăm bằng trí tuệ, nhưng nhìn được rất ngắn vào Tương Lai của chính Họ. Họ có thể có Đức Tin rằng phát tin hiệu vào Vũ Trụ vô định mà Hi Vọng ngày nào đó mai sau sẽ có một Nền Văn Minh khác trả lời…Thế mà …
Quả: Có hẳn thế không nhỉ ? Tôi lại e rằng Họ thừa Trí khôn nhưng thực sự là thiếu Đức Tin vào chính Họ và quá ít Hi vọng về Cuộc sống tốt sau cái Chết….? Không thể bằng lời nói, sự tiên đoán hay báo mộng cho Chủ nhân được đâu….Oh…Nhưng chỉ mong Chủ nhân Giác Ngộ…và có lẽ Tôi cảnh tỉnh Chủ nhân tốt hơn Anh, còn Anh có thể hãy hô hoán lên với càng nhiều người càng tốt khi Chủ nhân định làm một điều gì đó
Nhân: Ôi….Tôi hiểu ý Chị rồi, Hay thật đấy! Đúng, đúng là cần hô hoán lên cho càng nhiều người biết càng tốt mỗi khi Chủ nhân định làm gì đấy, sẽ giúp được Chủ nhân, Người sẽ hướng các việc làm của mình đến mọi người nhiều hơn… và sẽ kiểm soát mình tốt hơn…Này Chị ơi ….Chung qui lại, dù thế nào tôi và Chị đều có Thánh Mẫu Đức Tin và Thần Phụ Hi Vọng phải không?
Quả: Thôi tôi lại chui vào Cuộc sống của Chủ nhân đây, với tất cả những gì Anh đã làm và cả từ Tiền Kiếp. Còn Anh hãy rủ được Chú Lý Trí, Cô Cẩn Trọng đẩy thằng Toan Tính và con Ma Lợi đi thật xa Chủ nhân, và ngay cả Anh cũng nên thỉnh thoảng tìm cách gặp tôi trong giấc mơ của Người nhé…
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn