Chứng hoang tưởng trong giới trẻ
Ai cũng có quyền mơ ước! Nhưng khi ước mơ vượt quá xa khả năng, và chủ thể của nó không hoặc không muốn nhận ra điều đó thì trở thành chứng hoang tưởng. "Mọi tam giác đều có quyền mơ thành kim tự tháp. Nhưng không có mặt đáy là nền tảng và những viên gạch xếp lên nhau một cách kiên nhẫn, tuần tự, tam giác chỉ mãi là hình vẽ trên giấy mà thôi!". Triết lý này quả là hữu ích, nhất là đối với những bạn trẻ vừa bước vào đời.
"Pó tay !"
1 lít xăng chỉ 500 đồng!
Tháng 7 vừa qua, khi cả nước đang "sốt" lên cùng với giá xăng thì các bạn trẻ trong Câu lạc bộ Ý tưởng sáng tạo trên mạng cũng xôn xao vì một nhân vật có nickname vobabboy tuyên bố đã chế tạo được một thiết bị tiết kiệm xăng. Theo cậu, sau khi lắp thiết bị này, chỉ với lượng xăng trị giá 500 đồng, xe có thể chạy quãng đường tương đương với 1 lít xăng 8.800 đồng (giá xăng khi đó). Cậu tuyên bố: "Mình đã chế tạo được 1 thiết bị đổi động cơ chạy bằng diezel, xăng thành chạy bằng hỗn hợp dầu nhớt và nước mà không cần thay đổi bất cứ bộ phận nào trong động cơ. Thiết bị này làm giảm ô nhiễm môi trường đến 95%, tiết kiệm nhiên liệu đến 90%". Cộng đồng trẻ trên mạng càng có hy vọng khi cậu tuyên bố đã thử bằng cách so sánh giữa xe Dream có gắn thêm bộ phận trên và xe Wave nhưng không gắn bộ phận trên. Hai xe đi từ Sài Gòn đến Nha Trang và về gần 1.000 km. Kết quả: xe Wave phải mất hơn 20 lít xăng tương đương 20x8.800 đồng = 176.000 đồng, xe Dream chỉ mất 1 lít xăng, 1 lít nhớt và 4 lít nước, tương đương = 11.800 đồng. Vobabboy kêu gọi ai có kiến thức về cơ khí và vốn hợp tác sản xuất, đồng thời nhận lắp đặt trong địa bàn TP.HCM với giá 600.000 đồng. Mọi việc chỉ kết thúc khi một cựu sinh viên Đại học Bách khoa Hà Nội nhảy vào "thách đấu" bằng kiến thức. Nhân vật vobabboy "cầm cự" yếu ớt bằng mấy bài rồi mất tăm. Mọi người than thở về anh bạn mắc chứng hoang tưởng: "Pó tay!".
"Sếp dốt hơn mình, không chịu được!"
Nam, năm nay 21 tuổi, tốt nghiệp một trường cao đẳng ở Hà Nội, ngành Công nghệ thông tin. Ít bạn bè, suốt ngày cậu nằm dài ở nhà nghiền ngẫm mấy cuốn: 50 người thành đạt nhất hành tinh, Bí quyết thành công trong kinh doanh... Đi làm ở đâu cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là Nam bỏ với một lý do rất "trời ơi đất hỡi": Sếp dốt hơn mình, không chịu được! Biết tính "ông" con, lần gần đây nhất, bố mẹ Nam nhờ người quen giới thiệu cậu tới làm việc cho một trưởng phòng của một công ty tư nhân cũng 21 tuổi. Anh bạn trưởng phòng này vốn con nhà khá giả, nhưng không hề dựa vào sự hỗ trợ của bố mẹ mà đi làm thêm ngay từ khi còn đang đi học nên ra trường không lâu đã là một trưởng phòng, dự tính vài năm tới sẽ mở công ty riêng. Vậy mà ít lâu sau, Nam cũng bỏ việc với lý do cũ: Sếp dốt! Bố mẹ căn dặn: "Con thử so anh ấy với bản thân mình xem. Cũng 21 tuổi, con đã làm được gì?". Nam vẫn cố cự cãi: "Giỏi gì anh ta! Vẫn không bằng ông chủ Trung Nguyên!". Nghỉ việc, Nam lại nằm vùi ở nhà, nghiên cứu sách vở dạy cách trở thành người thành đạt!
"Tớ sắp đi du học rồi!"
Bạn bè lớp báo in Học viện Báo chí và Tuyên truyền (Hà Nội) ra trường năm 2004, đi làm, mỗi khi gặp nhau hay hỏi thăm về Nguyên. "Không biết nó đã sang Đức học cao học chưa. Hồi đó thấy nó học tiếng Đức dữ lắm". "Sao lần trước Nguyên bảo đang nộp đơn vào một trường bên Thụy Điển?". "Nghe đâu nó được một suất học bổng của Singapore"... Với mong ước cháy bỏng được đi du học sau khi tốt nghiệp đại học, nên trong khi bạn bè đi làm thì Nguyên ở nhà, vùi đầu tìm học bổng trên internet và không bỏ sót bất cứ buổi hội thảo giới thiệu du học nào. Khổ nỗi, tiếng Anh không có gì làm xuất sắc, bằng tốt nghiệp loại trung bình, khả năng xin được một suất học bổng thạc sĩ với Nguyên thật xa vời. Lần gần đây nhất gặp bạn bè, Nguyên ngậm ngùi: "Phải chi mình đừng lãng phí hơn 1 năm lông bông, cứ đi làm như các bạn. Có rất nhiều học bổng dành cho những người có 1, 2 năm kinh nghiệm. Nếu đi làm ngay thì bây giờ mình đã đủ điều kiện để nộp hồ sơ rồi!". Cô bạn mơ mộng này triết lý như một người đã "tỉnh mộng": "Mọi tam giác đều có quyền mơ thành kim tự tháp. Nhưng không có mặt đáy là nền tảng và những viên gạch xếp lên nhau một cách kiên nhẫn, tuần tự, tam giác chỉ mãi là hình vẽ trên giấy mà thôi!".
Buồn như con chuồn chuồn...
Ngọc quê ở xã Hòa Bắc, huyện Hòa Vang. Học hết lớp 5 rồi bỏ ngang. 20 tuổi, chưa từng học một nghề gì, xin việc ở đâu cũng khó. Vất vả lắm, Ngọc mới được người quen xin giúp vào làm công nhân may công nghiệp, nhưng mới được nửa tháng, thậm chí chưa qua giai đoạn thử việc, Ngọc đã nản, bỏ ngang với lý do: "Ngồi cả ngày đau lưng không chịu được, lại phải răm rắp ăn uống theo giờ giấc, chuyện trò cũng không thoải mái, lương thì ba cọc ba đồng, không đủ mua cái áo mới. Thà ở nhà húp cháo còn sướng hơn!". Rồi Ngọc xuống Đà Nẵng, nhờ con bà dì ruột quen biết nhiều nên xin được chân công nhân vệ sinh công ty môi trường, có hợp đồng lao động hẳn hoi, lương tháng hơn triệu đồng, lại có bảo hiểm, chỉ làm việc theo ca - một công việc mà không ít người mơ ước đến. Nhưng chỉ không đầy tháng sau, Ngọc đã tuyên bố bỏ nghề. Lý do đưa ra cũng chẳng khác trước là mấy: "Quét dọn hoài ngoài đường dễ đổ... bịnh, mấy hôm trời mưa dễ bị cảm, lại hay làm tối nên... nguy hiểm". Sau chuyến này, Ngọc tuyên bố hùng hồn: "Không phải công việc văn phòng, nhàn nhã thì đừng gọi tên... em!". Học vấn chỉ lớp 5 mà Ngọc nghĩ đến chuyện xa vời như vậy, ba mẹ Ngọc đành chịu không dám mở miệng tiếp tục nhờ vả họ hàng. Ngọc tiếp tục bài ca thất nghiệp.
Khác với Ngọc, Thanh có tấm bằng ĐH kinh tế hẳn hoi, nhưng lại không thích làm việc ở những công ty làng nhàng, mà phải là công ty lớn, có tiếng tăm. Thanh từng tuyên bố với bạn bè từ ngày ra trường: "Nếu lương khởi điểm mỗi tháng dưới 5 triệu đồng thì miễn tham gia phỏng vấn!". Dĩ nhiên, với yêu cầu đó lại là sinh viên mới ra trường nên Thanh không dễ gì gặp được công ty "rất hợp với ý em", lại có mức lương cao như vậy. Một năm, hai năm, rồi ba năm, bạn bè làm ở các công ty đi từ mức lương 1-2 triệu đồng/tháng, đã lên mức lương từ 3-5 triệu đồng; còn Thanh thì vẫn vậy, không việc làm, vẫn long nhong ngày vài lần cắm quán cà phê trong tâm trạng "buồn như con chuồn chuồn".
Trường hợp của Ngọc và Thanh không phải là hiếm trong các bạn trẻ không có tay nghề, học vấn, nhưng lại luôn mơ về những công việc nhàn nhã, dễ kiếm tiền, lương cao... Thế nên có bạn đến tuổi 28-29 vẫn ăn bám cha mẹ vì không có nghề ngỗng gì!
Nội dung khác
Tìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn TrọngHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiNếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự Lập