Bảo con cháu
Bốn chục năm tròn đời hoạt động
Các con coi lấy đó làm gương…
Khiêm mình tột bực nhưng không khuất,
Nén bạc từng ngàn vẫn chẳng hoang.
Tự phụng sẻn so giùm bạn phóng,
Ăn tiêu mực thước đãi người sang.
Tính vui chơi khắp nhân tam đẳng,
Phẩm trọng nêu riêng hủ một phường.
Bao giờ cũng áo the quần vải,
Bao giờ cũng dưa muối cà tương.
Chẳng bao giờ có hề uống rượu,
Chẳng bao giờ có đi xem tuồng,
Chẳng bao giờ có đánh đổ bác,
Chẳng bao giờ có cặp điếm đàng,
Cứ sớm dậy là tắm nước lã,
Không luân nực giá bao năm trường,
Cứ khuya vắng là dạo bách bộ,
Thay đổi không khí cho nhẹ nhàng.
Việc nước lo như việc mình vậy,
Lúc nào trong bụng cũng vấn vương.
Gọi tỉnh lòng người bỏ tục xấu,
Lưỡi cồng bút thép khua múa vang.
Khích lệ nhân tài, khuyên thực học,
Giao kết hết sinh viên các trường.
Thương người như thể thương thân vậy,
Trở thành hảo sự giải tai ương.
Có khi tỉnh này chạy tỉnh khác,
Vất vả không quản đi xa đường.
Có khi giao thiệp chỗ quyền quý,
Thành việc cho người không dở dang.
Tín quá đồng hồ, hơn thước xếp,
Cần quên mưa nắng, chấp phong sương.
Nông công thương có mó tay cả,
Tình hình tệ hại xoay đủ phương.
Thực nghiệp biết còn thiếu tổ chức,
Ăn dơ không chịu, đành bỏ ngang!
Nghề báo nghề sách vẫn nghề chính,
Vì cốt truyền bá và biểu dương.
Bệnh đời mong mở trí dân mở,
Riêng mình cũng có bổng văn chương.
Trên con đường đời ta bước tới,
Lúc nào cũng vẫn hai tư tưởng:
Một cho thân gia mình no đủ,
Hai cho sự nghiệp của mình khoáng trương.
Cơn đen vận trọng nhỡ gặp lúc,
Cũng có sự biến không mất thường.
Con cái vẫn cứ chuyên học nghiệp,
Cửa nhà vẫn cứ trông phong quang.
Giúp dân giúp nước gặp việc phải
Lại cũng hăng hái kề vai mang.
Đời công đời tư trọn vẹn cả,
Không hổ thẹn với thần thiên lương.
Ta học Khổng giáo cùng Phật giáo
Đều có tâm đắc chính pháp tăng.
Bao nhiêu việc nghĩa gắng làm cả,
Cốt để thực bụng mình yêu thương.
Nên, thua, được, hỏng, lọ them kể,
Danh lợi một mảy không từng màng.
Những nét thông thường kể ra đó,
Không gàn, không xấu, không ngông cuồng,
Làm chủ nhà giỏi, làm bạn tốt,
Khắp trong xã hội đều kính nhường.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn