Tám
Bạn muốn hiểu Việt
Khi một anh bạn hào hứng kể câu chuyện trên trong bữa cơm bạn bè trong gia đình, một người từng sống ở Hà Nội nối chuyện: “Đọc mẩu tin trên báo về chuyện ông Giáo sư Mỹ S.Papert sang dự Hội thảo ở Hà Nội, bị xe máy đâm khi cùng một Giáo sư khác từ khách sạn Kim Liên băng qua nút giao thông Đại Cồ Việt để sang ĐH Bách khoa Hà Nội, tôi lạnh cả người. Trước đây, nhà tôi ở khu ĐH Bách khoa nên thường hay banưg qua cái ngã tư đó, qua được lần nào cũng toát mồ hôi! Rôi cho ông Giáo sư toán học nổi tiếng thế giới ấy. Sống ở một xứ phát triển, giao thông nghiêm cẩn ,vị bác học này đã không thể vượt nổi mê hồn trận của tình trạng giao thông điên rồ ở đô thị Việt
Người vợ chủ nhà vừa tiếp thêm thức ăn cho khách, vừa lái câu chuyện sang hướng khác gần gũi với các bà nội trợ hơn: “Các công cứ nhảy lên với
Gửi con vào trường học thì đủ các thứ quái thai: lớp 6 chưa biết đọc biết viết. Thi cử có cả một “nền sản xuất” phao. Cha mẹ như con thoi, bạc mặt ngoài đường vì đưa đón. Bán hết lợn gà, tôm cá, thóc lúa cho con học Đại học ra trường lại không có việc làm. Thử ốm đau vào bệnh viện mà xem. Các ông, các bà có nhó câu chuyện tiếu lâm: một người muốn tự vẫn, treo cổ trên dây điện nhưng vì mất điệnnên không chết, uống thuốc độc thì gặp thuốc giả, cuối cùng khi vào bệnh viện vì bệnh phải cấp cứu mới chết thật vì cấp cứu mà không đưa tiền ngay, người ta để lâu quá nên trễ không cứu kịp! Rồi cứ thử đi làm giấy tờ xem, đập đầu vào cái nền hành chính kinh hoàng… Đấy,
Chuyện quanh quẩn lại quay về đề tài gia đình, con cái. Một vị bác sĩ than: “Thằng con tôi không tin vào sự tốt đẹp các ông ạ! Nó cho tụi mình là thế hệ cuồng tín nên khổ. Các ông các bà đã vào các blog cá nhân chưa? Chửi văng mạng, ăn nói thứ ngôn ngữ khác hẳn. tôi còn cảm thấy bài văn hay mà báo chí ca ngợi có “khẩu khí” của một người đọc văn Internet nhiều quá…”.
Câu chuyện chuyển sang vấn đề sức khỏe. Một bà nói: “Một ngày bây giờ chỉ chăm chăm lo giờ uống thuốc. Quên một cái là dồn toa ngay. Mở mắt uống 5 loại rau quả do người giúp việc xay. Một dưa leo, một trái táo, một nhánh cần tây… xế xế trưa là thuốc huyết áp, hoạt huyết dưỡng não, omega 3, sụn cá mập, chiều uống tảo biển, viên tỏi nghệ trà xanh… Tốn kém lắm những phải tự lo, không thể trông vào bệnh viện. Xếp hàng nửa ngày được cái đơn 30.000đ bị khống chế BHYT…”.
Ừ. Thật là “phản động”. Chữa bệnh mà chỉ cho thuốc cầm chừng, chẳng khác nàokhuyến khích cả dân tộc uống thuốc tràn lan không đủ liều, không ai khỏi bệnh cả. Bệnh viện cứ quá tải, vì thế làm vậy còn giúp các loại virus nhờn thuốc, nên virus cũng “cải tiến” dữ dội hơn để chống lại con người. Các cụ tổ ta ngày xưa ăn cơm bữa nào cũng bát cà, bát dưa tổ bố mà có ai bị tiểu đường với ung thư rầm rộ như bây giờ đâu!
Những câu chuyện cứ nối nhau mãi không dứt, nói
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí Thành“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005Văn hóa đọc cho thiếu nhi - cần không?
09/07/2005Phan ĐăngTri thức có thúc đẩy quá trình tiến hóa hay không?
26/07/2006Đỗ Kiên Cường