Người mù và người sáng
Năm 1997, khi kết thúc chuyến thăm viếng những người khiếm thị là nạn nhân của một trận động đất lớn ở Kyoto, chúng tôi được một giáo sư người Nhật tiễn ra phi trường trở về Việt Nam. Hôm ấy, ông có dẫn theo một bé gái 5 tuổi. Khi ăn xong mấy cái kẹo do chúng tôi tặng, em bé này chạy tìm cho được thùng rác để bỏ giấy kẹo vào.
Một câu chuyện khác: ông Sasaki là một người mù và điếc hẳn một tai phải. Ông đến TPHCM với tư cách tình nguyện viên dạy nghề massage cho các em khiếm thị. Sau khi dự tiệc ăn mừng kết thúc khóa học, ông lên taxi trở về. Nhưng mười phút sau, chúng tôi đột nhiên thấy chiếc taxi đưa ông quay lại. Mọi người đều nghĩ ông bỏ quên vật gì đó rất quan trọng, và đó chính là hai bó hoa do học viên đã tặng thầy.
Điều này làm nhiều người bất ngờ. Chúng ta quen nghĩ “người mù không thấy được, sao có thể thưởng thức hoa?”. Nhưng không chỉ yêu hoa, ông đã bày tỏ sự trân trọng đối với những tình cảm tốt đẹp.
Tôi đã nghĩ về người Nhật như thế này: cả trẻ em lẫn người lớn đều rất ý thức trân trọng môi trường và con người xung quanh mình.
Là một giáo viên môn Định hướng và Di chuyển, công việc của tôi là dạy cho các em khiếm thị biết cách tận dụng các giác quan để hỗ trợ việc di chuyển sao cho an toàn. Nhiều lần thầy trò chúng tôi đi trên lề đường Nguyễn Chí Thanh, đoạn từ Ngã Sáu đến cổng trường Nguyễn Đình Chiểu. Dưới lòng đường xe dừng vì đèn đỏ, nhưng cũng có những người lái xe leo lên lề, chạy ngược hướng với chúng tôi và còn va quẹt vào gậy của các em.
Những người đi xe (sáng mắt) này tranh thủ từng giây, tranh đoạt từng cen ti mét lề đường với các em khiếm thị trong khi lề đường dành cho người đi bộ, bất chấp các em có cầm gậy là dấu hiệu của người mù được ưu tiên và đi hoàn toàn đúng luật.
Bản thân tôi cũng là người khiếm thị nên chọn phương tiện di chuyển chủ yếu là xe buýt. Mặc dù theo quy định thì người khuyết tật được miễn vé nhưng tôi vẫn thường mua vé vì muốn đóng góp phần nhỏ bé của mình vào sự phát triển của hệ thống xe buýt. Thế nhưng nhiều lần tôi phải hoảng hồn vì những người lái xe có thói quen cho xe chạy tà tà những khi đón hoặc trả khách chứ không chịu dừng hẳn. Có lần tôi xuống xe, chân chưa kịp tiếp đất thì xe buýt đã chạy tiếp khiến tôi té lăn, đau đớn cả tuần, và còn cả nỗi sợ hãi vì rất có thể bị xe cán qua. Là giáo viên định hướng di chuyển nhưng tôi cũng bất lực, không thể dạy các em khiếm thị những bài học đu xe, nhảy xe buýt kiểu như vậy!
Đầu tháng Tư vừa rồi, trong một hội thảo về định hướng di chuyển, khi bàn về những khó khăn trên thực tế của phần lớn các em khiếm thị khi di chuyển trên đường phố và trong giao tiếp xã hội, nhiều giáo viên sáng mắt cho rằng các em gặp khó khăn là do không thực hiện đúng những điều đã được dạy. Trước những khó khăn của số đông (chứ không phải một vài) em khiếm thị, rõ ràng nguyên nhân không từ đặc điểm cá nhân mà là phương pháp và nội dung giảng dạy cần phải xem lại.
Lẽ nào phương pháp giáo dục “cổ điển” thầy nói trò nghe, thiếu thực tế, thiếu cơ hội thực tập, thiếu sự trao đổi, lắng nghe đã không chừa bất cứ ai, không có một ngoại lệ nào, kể cả những vấn đề rất đặc thù như sự di chuyển an toàn của người mù! Trong môi trường giáo dục, nếu không lấy học sinh làm trung tâm, không mang tính nhân bản ngay cả đối với học sinh mù, thì làm sao có thể giúp các em đủ bản lĩnh để ứng xử trong các tình huống cần thiết. Việc đổ lỗi cho học sinh khiếm thị hình như đơn giản, dễ làm hơn và không phải chịu trách nhiệm gì.
Nghĩ thật buồn!
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânKế thừa tinh thần yêu nước truyền thống của dân tộc ta trong bối cảnh toàn cầu hóa
02/02/2010Mai Thị QuýBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà Đoá