Lào, Campuchia đã vượt Việt Nam rồi
Cơ sở hạ tầng, chất lượng nhân lực, chính sách cũng như những tồn tại vấn đề tham nhũng, gánh nặng quy định pháp luật... là những rào cản thu hút FDI...
Trong cuộc trao đổi với PV Đất Việt sau khảo sát của phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam VCCI thực hiện với các doanh nghiệp nước nước ngoài (FDI), so sánh các chỉ số cơ bản ảnh hưởng đến quyết định đầu tư của họ vào Việt Nam với các nước láng giềng khác, chuyên gia Nguyễn Trần Bạt, Chủ tịch InvestConsult Group đã phân tích kỹ hơn về những điểm mạnh, yếu của Việt Nam trong vấn đề thu hút FDI thời gian qua.
Ngoài ra, ông Nguyễn Trần Bạt cũng cho rằng, môi trường của Việt Nam hiện nay chưa thuận tiện cho các chuyển giao công nghệ, bởi vì không thể "giao trứng cho ác" nên Việt Nam phải chứng minh không là ác để cho người ta giao trứng.
Sự hấp dẫn FDI đang kém đi
PV: - Báo cáo đưa ra tại lễ công bố Chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh 2013 của Phòng thương mại và công nghiệp Việt Nam (VCCI) vừa qua cho thấy, có đến 54% doanh nghiệp nước ngoài (FDI) được khảo sát trước khi chọn Việt Nam đã từng cân nhắc đầu tư vào các nước như Trung Quốc (11,1%), Thái Lan (10,6%) và Campuchia (7,7%)… đặc biệt là Lào (4,13%) trong khi năm 2011, 2012 con số này khoảng 32%.
Theo ông, thực tế trên cho thấy điều gì, phải chăng Việt Nam đã kém hấp dẫn so với các nước khác trong khu vực?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Cách đưa số liệu như vậy không phản ánh hay không tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta đưa ra bất kỳ kết luận gì chắc chắn.
Các nhà đầu tư nước ngoài trước khi đến Việt Nam có thể cân nhắc đến Lào, Campuchia hay Thái Lan, Trung Quốc là một chuyện thông thường. Cân nhắc là bản năng của các nhà đầu tư, họ cân nhắc bằng chính họ và họ cân nhắc bằng kết quả của các tổ chức cung cấp dịch vụ nghiên cứu cho họ bởi vì phát triển thị trường là một việc rất nghiêm túc.
Cách so sánh như thế này là chúng ta thương mại hóa sự so sánh quốc gia. Chưa kể việc đưa ra những so sánh ấy rất bất lợi, trong quan hệ của chúng ta với Trung Quốc, vì đây là hai đối tượng rất khó để so sánh với nhau.
Còn so sánh với Lào, Campuchia thì có vẻ trịch thượng. Trong quan hệ quốc tế thì thái độ này không thích hợp cho lắm. Tuy nhiên, chúng ta cũng buộc phải kết luận rằng sự hấp dẫn các nhà đầu tư nước ngoài của Việt Nam là kém đi.
PV: - Các nhà đầu tư nước ngoài cũng xếp hạng cơ sở hạ tầng của Việt Nam ngang bằng với Campuchia và Lào, trong khi tham nhũng và gánh nặng quy định pháp luật Việt Nam bị đánh giá là hơn 2 nước này. Đây có phải là nguyên nhân khiến doanh nghiệp FDI cân nhắc đầu tư vào Campuchia và Lào trước khi quyết định vào Việt Nam?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Có một lần khi tôi làm việc với Sở du lịch TP Đà Nẵng, anh Giám đốc Sở có nói với tôi rằng, nếu đem so với Huế và Hội An thì Đà Nẵng kém ở chỗ không có di sản trong khi Hội An và Huế có nhiều di sản.
Tôi có nói là nếu chúng ta không có di sản thì chúng ta có tài sản. Người ta tham gia vào quá trình cạnh tranh bằng rất nhiều tiêu chuẩn, văn hóa, còn cơ sở hạ tầng được xét vào loại tài sản, bởi nó là kết quả của đầu tư.
Như vậy, nếu đem so Việt Nam với Campuchia và Lào thì chúng ta thấy rằng chúng ta kém Campuchia một cách rất rõ ràng về mặt di sản, chúng ta kém Lào về sự bảo tồn các trạng thái tự nhiên của nước Lào, tức là tính hoang vu, tính hoang vắng, tính tồn tại một cách tự nhiên. Thiên nhiên có lẽ cũng là một loại di sản, cho nên khái quát hóa khái niệm di sản chúng ta thấy di sản của chúng ta kém hai nước này. Chúng ta chỉ có tài sản, chúng ta phát triển trước họ, chúng ta đi trước họ trong chuyện mở cửa, trong chuyện kêu gọi đầu tư nước ngoài.
Công ty của tôi đã từng giúp Bộ Khoa học và Công nghệ Lào trong việc xây dựng một số các dịch vụ liên quan đến sở hữu trí tuệ, qua đó tôi hiểu được họ đi sau chúng ta.
Họ đi sau chúng ta thì chúng ta mặc nhiên xem họ là kém thì không đúng, chúng ta không thể nói là hoa hậu Ngọc Hân và hoa hậu Bùi Bích Phương ai đẹp hơn ai được. Tất nhiên bao giờ thế hệ trẻ cũng có ưu thế của nó, các nước mới phát triển, mới mở cửa có ưu thế của nó.
Nhưng người Lào tạo ra ưu thế chứ không phải chỉ có chúng ta giúp người ta tạo ra ưu thế. Người Lào mở cửa với cánh phía Tây của nó là Thái Lan, cho nên các nguồn lực kinh tế không chỉ đi từ phía Đông là Việt Nam sang. Chúng ta có đường 7, có đường 9, có một số đường đi sang Lào, nhưng ở Thái Lan họ cũng sang Lào bằng rất nhiều con đường. Gần đây họ mở cửa cả biên giới phía Bắc tức là Trung Quốc. Người Lào cố dứt ra khỏi tình trạng lệ thuộc một phía trong quá trình mở cửa đất nước của họ, đấy là một sự sáng tạo địa chính trị. Tất cả các quốc gia đều tìm cách để bứt ra khỏi tình trạng lệ thuộc, Camuchia cũng thế.
Còn cơ sở hạ tầng, nếu bây giờ người ta đánh giá Việt Nam kém hay bằng với Lào hay Campuchia là một vấn đề, bởi vì chúng ta đi trước mà chúng ta không giải quyết được cơ sở hạ tầng.
Chúng ta đầu tư một cách dàn trải, đất nước không được phân chia, không được quy hoạch để có thể dồn tiền vào làm từng bước một, cho nên chúng ta không tạo ra bằng phương pháp cuốn chiếu để hoàn thiện dần dần đất nước của mình về mặt cơ sở hạ tầng, cái đấy là một lỗi.
Do đó đứng ở góc nào người ta cũng thấy không hoàn thiện, và người ta có thể kết luận là đầu tư cơ sở hạ tầng của mình kém, kém sau khi đã triển khai một đống tiền.
Đây là một cảnh báo buộc phải lưu ý, chưa kể chúng ta lại còn là một nước có thứ bậc tham nhũng cao hơn Lào và Campuchia. Tham nhũng phản ánh sự phiền hà của hệ thống quản lý, thể hiện tính không hiệu quả của quá trình đầu tư và thể hiện sự suy thoái đạo đức trong việc tiếp đối tượng mà các nhà đầu tư hoặc các nhà du lịch người ta tiếp xúc.
Chúng ta phải cảnh báo là thua kém về di sản, cho nên bây giờ chúng ta đang nói rất nhiều về các di sản phi vật thể. Những di sản phi vật thể tức là những di sản không nhìn thấy. Mà đại bộ phận những người du lịch người ta thích nhìn thấy hơn là người ta nghe mình nói. Bởi vì hầu hết du lịch là không chuyên nghiệp trong việc thưởng thức các di sản phi vật thể.
Cho nên tự nhiên chúng ta giống một người nói nhiều về mình. Một người nói nhiều về mình, một quốc gia nói nhiều về mình thì thường không hấp dẫn con người.
Di sản kém, cơ sở hạ tầng kém, tức là cạnh tranh bằng di sản không ưu thế, cạnh tranh bằng tài sản cũng không ưu thế, và cạnh tranh bằng đạo đức cũng không ưu thế. Đây là một cảnh báo khổng lồ, đây mới là cảnh báo chứ không phải so sánh phần trăm.
PV: - Ngoài ra còn có những nguyên nhân nào khác ngoài nguyên nhân cơ sở hạ tầng hay gánh nặng quy định pháp luật, vấn đề tham nhũng sẽ làm cho việc thu hút FDI của Việt Nam bị giảm đi, thưa ông?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Chúng ta vừa kiêu ngạo lại vừa thiếu hiểu biết, chúng ta hội nhập hàng chục năm rồi nhưng xã hội hiểu biết về các quy tắc quốc tế rất kém. Đến mức nhầm lẫn địa vị của ông Bộ trưởng một bộ với địa vị của ông Bộ trưởng Bộ Tư pháp trong những chuyện gần đây.
PV: - Theo ông, để khắc phục tình trạng như ông vừa chỉ ra thì giải pháp trong ngắn hạn, dài hạn có thể là gì?
Cơ sở hạ tầng, chất lượng nhân lực, chính sách cũng như những tồn tại vấn đề tham nhũng, gánh nặng quy định pháp luật... là những rào cản thu hút FDI.
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Gần đây có hai Nghị quyết mà tôi rất thích thú. Nghị quyết thứ nhất là Nghị quyết TW IV, Nghị quyết thứ hai là Nghị quyết Hành pháp, Nghị quyết của Chính phủ về việc nâng cao sức cạnh tranh quốc gia của Việt Nam.
Trong nội dung của hai Nghị quyết đã mô tả khá đầy đủ công việc đó, chúng ta vừa chấn chỉnh lại tư cách đạo đức của cả một hệ thống chính trị bằng Nghị quyết IV, chúng ta vừa xắp xếp trật tự xã hội lại cho nó thông thái, cho nó hợp lý bằng Nghị quyết của Chính phủ về nâng cao sức cạnh tranh của quốc gia.
Làm tốt hai chuyện này thì chúng ta sẽ đạt được, khắc phục được những khuyết tật mà chúng ta vừa thảo luận từ nãy đến giờ.
Lào, Campuchia đã “vượt mặt” Việt Nam
PV: - Theo quan sát và đánh giá của ông, Campuchia và Lào có thể "vượt mặt" Việt Nam trong thu hút đầu tư nước ngoài hay không, nếu có thời gian có thể là bao lâu?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Tôi nghĩ bây giờ Lào, Campuchia đã vượt Việt Nam rồi. Dân số Campuchia, Lào ít hơn Việt Nam tức là gánh nặng để giải quyết mọi vấn đề xã hội thấp hơn, nhẹ hơn. Đây là một tham số rất quan trọng. Nếu một cố gắng nào đó để giải quyết cơ sở hạ tầng, để giải quyết vấn đề phổ biến kiến thức liên quan đến quá trình hội nhập của Lào và Campuchia thì nó đi nhanh hơn chúng ta rất nhiều.
Họ đã có ưu thế về di sản, về quy mô tài sản cần phải đầu tư, họ lại thực thi chính sách tốt hơn chúng ta. Có thể chỉ số hình thức về tham nhũng của họ cũng chẳng kém mình, nhưng cơ cấu nhẹ hơn và ít hơn cho nên dễ giải quyết hơn.
Rõ ràng họ có ưu thế trong việc khắc phục các khuyết tật cơ bản của một nền kinh tế hay của một quốc gia. Họ vượt chúng ta rồi chứ không phải mất bao nhiêu lâu.
Trong khi chúng ta đi trước, chúng ta ý thức trước, những người lãnh đạo của thế hệ cách đây vài ba chục năm thông thái đến mức tìm ra lối thoát để mở cửa đất nước trước cả Lào, Campuchia. Chúng ta có ưu thế là đã từng có một thế hệ lãnh đạo hết sức nhạy cảm, nhưng chúng ta không tận dụng được điều ấy, chúng ta ề à, chậm chạp. Chúng ta không phân tích các đặc điểm quốc gia, chúng ta vẫn say sưa trong việc nói về mình và chúng ta thua.
Nhớ một điều rằng bằng sự phát triển của công nghiệp hàng không việc nước Lào không có biển cũng không phải là khuyết tật sống còn. Và bằng thái độ nhân nhượng, bằng kích thước vừa phải một quốc gia không gây nguy hiểm cho ai cả, thì Lào và Campuchia rất có ưu thế với các quốc gia tầm cỡ với kích thước trong khu vực hiện nay.
Chúng ta so với khu vực là hơi to một tí, sự khôn khéo đôi khi không tỉ lệ thuận với kích cỡ của chúng ta. Cho nên chúng ta có thể có một chính sách đối ngoại thông minh từ phía trên cao của sự lãnh đạo, nhưng sự triển khai chính sách lại kém ở phía dưới. Do đó phải nói thẳng là không còn dự trữ ưu thế cho Việt Nam nếu đem so với Lào và Campuchia.
Tuy nhiên, tôi lưu ý thế này, đây là cách quan niệm của một anh nông dân, tức là đem đối lập giữa mình với Lào và Campuchia. Nhưng nếu chúng ta xem đây là không gian kinh tế Đông Dương, tức Lào, Campuchia, Việt Nam thì phải nói rằng nếu cả Lào và Campuchia đều phát triển tốt hơn lên, điều kiện cơ sở hạ tầng, nền kinh tế tốt hơn lên thì nền kinh tế của bán đảo Đông Dương sẽ tốt hơn.
Nền kinh tế của bán đảo Đông Dương tốt hơn thì chưa chắc đã có hại cho Việt Nam mà còn có lợi cho Việt Nam. Cho nên chúng ta phải cân đối giữa việc đi nhanh một chút của Lào và Campuchia kéo mất đầu tư của chúng ta, với việc đầu tư nhảy dù vào toàn bộ bán đảo Đông Dương này. Bởi vì người Lào và người Campuchia rất cần Việt Nam như là cửa biển.
Cho nên rõ ràng trong chính sách đối ngoại, trong cách giải thích tìm ra chiến lược phát triển của bán đảo Đông Dương chúng ta phải hiểu chúng ta giữ địa vị gì, chúng ta phải thấy rằng sự vươn lên của cả Lào và Campuchia là lợi thế của bán đảo Đông Dương.
Bây giờ chúng ta mở rộng TPP tức là chúng ta vươn sang bên kia bờ Thái Bình Dương, thế thì tại sao chúng ta lại sốt ruột và đau khổ vì Lào và Campuchia vượt mặt chúng ta.
Tiếp theo những ý kiến đánh giá về cơ sở hạ tầng, chính sách, cơ chế phát triển cũng như những tồn tại trong vấn đề tham nhũng, gánh nặng quy định pháp luật… trong thu hút đầu tư nước ngoài (FDI) của Việt Nam thời gian qua, chuyên gia Nguyễn Trần Bạt cũng cho rằng, với môi trường, chất lượng nguồn nhân công hiện nay chưa thuận tiện cho các chuyển giao công nghệ, bởi vì không thể "giao trứng cho ác" nên Việt Nam phải chứng minh không là ác để cho người ta giao trứng.
Môi trường của Việt Nam chưa thuận tiện cho các chuyển giao công nghệ, bởi vì không thể ...giao trứng cho ác! |
Việt Nam là Festival toàn cầu về ô tô và xe máy?
PV: - Thưa ông, mới đây, Tata (Ấn Độ) đã rút khỏi dự án thép ở Hà Tĩnh, Hyundai (Hàn Quốc) cũng tuyên bố ngưng chuyển giao công nghệ cho Ôtô Trường Hải.
Tata cho biết, do môi trường kinh doanh còn nhiều thách thức nên Tata quyết định rút khỏi hoàn toàn dự án tại Việt Nam sau 5 năm chờ đợi. Còn lý do của Hyundai là do những vướng mắc liên quan đến điều kiện áp dụng tiêu chuẩn khí thải cho việc sản xuất, lắp ráp và nhập khẩu ô tô xe máy, việc chuyển giao công nghệ của Huyndai đã bị triển khai chậm trễ.
Sự ra đi của 2 "ông lớn" này có phải là tín hiệu không lạc quan cho việc thu hút FDI năm nay và ảnh hưởng ít nhiều đến quyết định đầu tư tại Việt Nam của các nhà đầu tư quốc tế?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Trước hết, tôi nói đến ngành công nghiệp chế tạo ô tô, ngay từ đầu chính sách về ngành công nghiệp này đã sai lầm. Sai lầm từ thời còn có Bộ Công nghiệp nặng.
Với một thị trường mới nổi nhưng 20-30 năm trước đã tập hợp tới 14 hãng ô tô lớn nhất trên thế giới vào thị trường Việt Nam. Mỗi một hãng như vậy vào, việc cấp giấy phép kiếm được tí lời cho nên chúng ta đã làm hỏng toàn bộ chiến lược công nghiệp ô tô.
Các ông lớn cạnh tranh với nhau trên một mảnh đất con con là sai. Thị trường Việt Nam trở thành một Festival toàn cầu về ô tô và xe máy. Cái đó phải nói thẳng là một chính sách không có lựa chọn, chính sách hết sức vụ lợi, lặt vặt. Đáng ra chúng ta phải lựa chọn, phải xét đến tất cả các tham số kinh tế...
Thị trường Việt Nam trở thành một Festival toàn cầu về ô tô và xe máy, đây là một chính sách không có lựa chọn, chính sách hết sức vụ lợi, lặt vặt
Và chúng ta phải xét ngay cả thị trường ô tô giá rẻ mà Trung Quốc chắc chắn cung cấp cho chúng ta nữa.
Có lẽ sự rút đi của Huyndai là một đòn cảnh tỉnh chúng ta buộc phải "tái cấu trúc" lại, theo thuật ngữ mà Chính phủ vẫn dùng. Chúng ta phải "tái cấu trúc" lại tư tưởng trong việc xây dựng nền công nghiệp ô tô và xe máy, đây là việc phải làm lại.
Còn với trường hợp của Tata. Hà Tĩnh là một tỉnh bé, tôi không biết là có khai thác được mỏ sắt Thạch Khê không. Các xí nghiệp luyện kim của Tata là sinh ra để giải quyết vấn đề luyện từ quặng, hay gia công thép từ việc nhập các phôi liệu từ bên ngoài.
Họ rút đi tôi nghĩ là đúng, bởi vì trên một mảnh chiếu chật như vậy, họ buộc phải cạnh tranh với một đối tượng mà nói thật tôi không hiểu động cơ, đó là Formosa. Không thể nhốt chung một con sư tử với một con hổ được. Quy mô đầu tư ấy là lớn nhất cả nước, sự chú ý ưu đãi của chúng ta cũng là nhất cả nước, và để làm gì thì hoàn toàn không có câu trả lời minh bạch. .
Sự cân bằng chính trị có phải là giải pháp tốt để tạo ra một cơ sở sản xuất công nghiệp không, về chuyện này quả thật là rất khó để lý giải.
Không thể kêu gọi nhà đầu tư chất lượng
PV: - Xin ông cho biết, môi trường kinh tế Việt Nam hiện nay có thể thỏa mãn chất lượng nào của đầu tư nước ngoài?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Với cơ sở hạ tầng như thế này, với tình trạng cung ứng năng lượng điện năng thế này, với các cơ sở sản xuất lọc dầu ở mức sơ khai thế này... tất cả các nguồn năng lượng để huy động vào việc sản xuất vào công nghiệp của chúng ta là có giới hạn.
Trình độ của người lao động ở Việt Nam còn ở mức thế này, các trường đại học Việt Nam là chưa đào tạo được các chuyên gia, các nhà quản lý… chúng ta sẽ không có người, không có người thì chúng ta không thể kêu gọi các đầu tư có chất lượng cao được. Không kêu gọi đầu tư chất lượng cao được thì chúng ta buộc phải đầu tư chất lượng thấp, và đầu tư chất lượng thấp thì phải cạnh tranh với ngay chất lượng cũng thấp như thế của nền kinh tế Việt Nam.
Không kêu gọi đầu tư chất lượng cao được chúng ta buộc phải đầu tư chất lượng thấp
Các hệ thống quản lý nhà nước của chúng ta sau khi được phân cấp từ bộ cho đến các địa phương, thì năng lực của các địa phương, năng lực cạnh tranh của các tỉnh mà đánh giá như thế này là hình thức. Vì đánh giá cuối cùng là đánh giá tiền, đánh giá tiền huy động vào thị trường chứ chưa đánh giá chất lượng FDI.
Chúng ta phát triển bằng việc quy mô đầu tư chung chung, hay là chúng ta phát triển bằng chất lượng của các đầu tư. Vì nếu như chỉ đầu tư thông thường thì chúng ta vướng ngay với chính chúng ta, tức là các nhà sản xuất Việt Nam cũng có thể đầu tư được.
Vincom cũng làm bất động sản, họ cũng xây những nhà cao tầng không kém gì Tây, không kém gì Daewoo, không kém Keangnam... Vậy thì nếu chúng ta chỉ dừng ở mức FDI thông thường thì chúng ta vướng ngay chính sức sản xuất đang tăng lên của các nhà đầu tư Việt Nam.
Chúng ta có gọi nổi những đầu tư có chất lượng cao hơn không, ví dụ như sản xuất linh kiện, ví dụ như công nghiệp phụ trợ. Công nghiệp phụ trợ không làm được vì chúng ta không có các ngành công nghiệp chủ chốt thì lấy đâu ra mà sản xuất các linh kiện, phụ kiện.
Phải nói rằng, chất lượng FDI phản ánh chất lượng của thể chế kinh tế Việt Nam, năng lực của nền kinh tế Việt Nam. Và ở mức hiện nay không thể kêu gọi các đầu tư có chất lượng cao được.
Chính phủ đôi khi đã thay thế chất lượng bằng số lượng, và có những thời kỳ người ta sùng bái những dự án tiền tỷ. Chúng ta đang rất say sưa trong việc kêu gọi các dự án đánh bạc và vui chơi. Trong khi chúng ta đang nói rằng chúng ta muốn đến năm 2020 Việt Nam trở thành một nước công nghiệp phát triển.
Trên thực tế, chúng ta không lo xây dựng một nền công nghiệp phát triển, chúng ta đang vận động cho nền công nghiệp vui chơi giải trí. Tôi không bài xích những dự án vui chơi giải trí nhưng truyền thông đưa ầm ĩ về những chuyện như vậy làm cho nhân dân, làm cho xã hội hiểu một cách rất tiêu cực rằng đất nước chúng ta chỉ cái đấy có giá, còn những thứ khác không là gì.
Nói tóm lại, chúng ta vì không có những đồng minh dẫn lối phát triển, chúng ta buộc phải cạnh tranh với đồng minh quốc tế của mình. Tức là Việt Nam trở thành một chiến trường cạnh tranh, nó không phải là đầu tư nước ngoài như một sự dẫn dắt nền kinh tế Việt Nam đi lên như 15 năm trước đây.
PV: - Theo ông, cần phải làm gì để giải quyết vấn đề FDI chất lượng thấp, đóng thuế ít, không chuyển giao công nghệ sau đó rút khỏi Việt Nam?
Ông Nguyễn Trần Bạt: - Những vấn đề FDI chất lượng thấp, ít đóng thuế, không chuyển giao nổi công nghệ, rồi lại mất công đưa ra các ưu đãi tôi nghĩ là nó phải giải quyết bằng một chính sách, làm thế nào nâng cao chất lượng của nền kinh tế Việt Nam, thì chúng ta sẽ kêu gọi được những đầu tư có chất lượng hơn.
Chúng ta kêu gọi được các đầu tư có chất lượng hơn, thì chúng ta không phải cạnh tranh lặt vặt với những cơ sở Việt Nam, phải 10 năm sau đó thì người Việt Nam mới đủ năng lực cạnh tranh với các xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài có chất lượng cao. Trên cơ sở ấy mới có công nghệ để chuyển giao.
Hiện nay, tất cả những xí nghiệp ở mức thấp như thế này thì không có công nghệ để chuyển giao, thì tại sao lại đòi hỏi công nghệ chuyển giao.
Để có được một khái niệm xuất hiện trên thực tế là chuyển giao công nghệ thì buộc phải có kẻ chuyển giao, và buộc phải có người nhận chuyển giao. Người nhận chuyển giao thì phải đủ trình độ, người chuyển giao thì phải có công nghệ, ở giữa hai người là nhà nước, là thể chế đáng tin cậy.
Bởi vì chuyển giao công nghệ cho những đối tượng không đáng tin cậy thì cực kỳ nguy hiểm cho người có công nghệ chuyển giao. Xã hội chưa có kỷ luật đủ để chuyển giao công nghệ. Xã hội chúng ta vẫn là một nước xếp hạng cao trong việc vi phạm các quyền sở hữu trí tuệ.
Môi trường Việt Nam chưa thuận tiện cho các chuyển giao công nghệ, bởi vì không thể giao trứng cho ác được. Chúng ta phải chứng minh chúng ta không là ác để cho người ta giao trứng.
Xin trân trọng cảm ơn ông!
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiNếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn Quân