Chó và quan tham, xưa và nay…
Vào thời có vụ “Pờ-mu-mười-tám” đến kỳ sôi động, ở nhiều quán nước, quán cà phê hay bên bàn trà ở khắp các cơ quan có nhiều cuộc luận bàn rất… vui, nhưng ngẫm ra lại buồn. Xin ghi thử một cuộc:
Mở đầu, một chàng thạo thông tin, vừa bước vào quán đã oang oang, vẻ hớn hở:
- Các vị biết chưa? Bắt thêm 2 “Dũng” nữa! Chúng nó tạp ăn như chó…
Một ông lão, đeo kính cận, hình như là một thầy giáo về hưu ngắt lời, giọng buồn buồn:
- Làm gi mà cậu vui như Tết thế! Nghe những chuyện ấy, tôi chỉ thấy buồn…
Đến lượt anh chàng thạo tin ngắt lời:
- Ơ!... Bọn sâu mọt ấy bị còng tay mà bác buồn thì lạ thật!
- Vậy thì tôi phải kể cho cậu nghe một câu chuyện ngày xưa…
Chuyện xưa kể rằng; Có một vị Hoàng Giáp làm quan đầu tỉnh, tuy tính tình nghiêm nghị, không mấy khi la mắng om sòm, nói năng thường cân nhắc từng lời từng chữ; ví như khi nghe con bảo: “Đồng hồ chết rồi!”, ông liền chữa lại: “Phải nói là đồng hồ đứng chứ…”; ngay đối với người giúp việc trong nhà (xưa gọi là “đầy tớ”), ông cũng dạy con cháu phải gọi là “o”, “chú” và xưng “em” hoặc “tôi” chứ không được mày tao chi tớ. Vậy mà một hôm, ông lớn tiếng quát tháo trên công đường, lại hình như có dùng từ “chó má” gì đó. Tối, quan bà hỏi: “Ông có chuyện chi tức giận mà mắng người ta là chó má thế?...”. Ông bảo: “Tôi đâu có mắng ai là hạng chó má. Tôi chỉ bảo tên ấy rằng: Ông xem tôi là hạng chó má hay sao mà tính chuyện hối lộ với tôi?...”
Ấy là thời phong kiến mạt vận và của hối lộ chỉ là món quà nhỏ, chứ thời vua Minh Mạng hay thời Lê Thánh Tôn thì cửa quan còn nghiêm hơn nhiều.Vậy mà nay… Nghĩ mà buồn!
Bà hàng nước bỗng chậc lưỡi và góp chuyện:
- Ối! Ông mà buồn như thế thì buồn cả đời! Đâu chỉ Pờ - mu, ngay ở phố này thôi, ngay Tết vừa rồi…
Chuyện nay xẩy ra ở phố “Trần Dư’ (tức là đường phố “trừ dân” ra, chỉ dành cho các quan) – một dãy phố thuận tiện cho mọi sinh hoạt ở đô thị. Hễ thấy ai hỏi đường đến dãy phố đó là bà hàng nước ở góc ngã tư nhíu mắt, nhếch môi dặn dò: “Cẩn thận! Phố ấy chó nhiều lắm đó. Nhà nào cũng nuôi chó Tây to dữ như cọp, nó mà đớp cho một miếng thì què suốt đời!”.
Ấy vậy mà Tết vừa rồi, mặc cho Đảng và Chính phủ chỉ thị cấm đi lễ cấp trên bằng tiền công quỹ, hàng đoàn người ăn mang rất sang trọng vẫn nối đuôi nhau tìm tới “phố quan” dâng lễ vật để thực hiện đạo lý “uống nước nhớ nguồn”, bất chấp lũ chó dữ chồm hổm chong tai trực bên cổng. Bà hàng nước thì lừ mắt, giọng bực tức và khinh bỉ: “Chúng nó giàu nứt đố đổ vách mà tạp ăn như chó!”…
Nghe chuyện, anh chàng thạo tin bình phẩm:
- Mụ đến là vô duyên! Họ “ăn” của dân, của nước chứ mụ mất gì? Có khi mụ còn được lợi. Họ xếp hàng chờ vào cửa quan, quán của mụ thêm đông khách, đúng không? Mà họ không “ăn” như thế thì lấy tiền đâu mua thịt, mua trứng vỗ béo những con chó to như cọp kia.
Ông giáo về hưu thì chậm rãi:
- Khá khen thay những vị quan tham thời nay luôn giữ được bình tĩnh không nổi nóng khi bị hạ cấp xem như “hạng chó má”!
Có điều, người chép câu chuyện này phải nói thêm cho đúng “lập trường”: hạng “chó má” như thế chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh” thôi, chứ cán bộ ta nói chung là tốt! Nhưng hình như loại sâu mọt thời nay không xem luật pháp ra gì. Thì đã có bao nhiêu vụ tày đình mà chúng chỉ bị “khiển trách” hay “từ chức” để rồi vẫn ôm cả đống tài sản ăn cướp của nhân dân, con cháu ăn mấy đời cũng không hết! Nếu không “chạy án” được thì cũng chịu khó ngồi vài năm, có đệ tử cơm bưng nước rót, rồi “cải tạo tốt”, được ra tù sớm lại tha hồ… Biết đâu, lời lẽ sắc nhọn trong câu chuyện này đâm thủng lỗ tai bọn chúng, đánh thức chút lương tâm và lòng tự trọng mà con người ta ai cũng có, nếu không tự nguyện làm kiếp chó má suốt đời.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânKế thừa tinh thần yêu nước truyền thống của dân tộc ta trong bối cảnh toàn cầu hóa
02/02/2010Mai Thị QuýBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà Đoá