Một lần gói bánh chưng
Khi con đã lớn, tôi quyết định gói bánh chưng. Khi con còn bé quá, việc "biểu diễn" của gói bánh là không có tác dụng. Nay thằng bé đã có thể cùng rửa lá, đong gạo, nhặt củi, tôi quyết định một cách rất thực dụng: đã đến thời điểm.
Một mùa Tết mỗi gia đình thành phố ăn bao nhiêu cái bánh chưng? Hai cái? Bốn cái? Mười cái? Hay chỉ để nhà này mang biếu nhà kia? Nếu bí mật đánh dấu trên lạt chẳng hạn, khả năng "ta gặp lại bánh ta" là rất có thể.
Nếu để ăn, có lẽ chỉ số bánh được biếu là quá đủ. Hoặc không thì mua thêm ở những hàng nổi tiếng một, hai cái thật đúng ý. Với tôi, gói bánh là để làm việc khác. Một người Việt trung niên rồi mà chả lẽ chưa từng tự nấu một nồi bánh chưng! Bạn nước ngoài hỏi bánh truyền thống "nhất" của nước mày là gì? Thì bánh chưng, bánh tét. Mày có biết gói không? Không, tao mua. Bao nhiêu phần trăm dân nước mày mua bánh mà không làm? Tao không biết, chắc chỉ ở nông thôn mới gói. Vì sao lại chỉ nông thôn? Vì họ có chỗ để làm. Chỗ cần rộng bao nhiêu mới làm được?... Những câu hỏi càng lúc càng như vòng vây thít lại, khiến tôi nhớ cảnh ngày xưa cả nhà cùng dồn một con chuột vào góc bếp. Giờ mình còn khỏe, phải tự nấu một nồi bánh thôi. Không sau này già rồi, con cháu thể nào cũng có lúc quây quần bên bà hỏi, bà đã bao giờ tự gói bánh chưng chưa?
*
Lá dong hóa ra phải lên tận chợ đầu mối. Nồi cần lên lịch với các gia đình, ai trước ai sau. Củi soạn ra phơi sẵn. Nếp dặn người ngoài quê. Rồi nong rồi nia, rồi chậu to, gạch kê, đào bếp... Trong mọi công đoạn đều có thằng trẻ con ở cạnh phụ việc, làm ăn như mèo mửa nhưng vì giáo dục là chính nên phải nén giận để yên. Rồi vừa rửa vừa lau từng cái lá dong vừa nghĩ, truyền thống càng cầu kỳ càng hấp dẫn nhưng càng dễ mai một. Vào lúc mệt nhất thì tự hỏi trong những khâu này có khâu nào tinh giản được không? Được chứ, nấu bằng bếp ga hay bếp điện này, mua đậu xanh đã đãi vỏ sẵn này, mầu xanh của bánh thay vì hì hụi giã lá giềng thì lén cho tý phẩm này, và muốn luộc nhanh thì như báo năm nào có nói, gỡ tạm trong cái đài của cụ nhà mấy cục pin, cho vào nồi... Nhiều lối tắt lắm để truyền thống vẫn còn cái áo, ngó tinh tươm ngỡ ai cũng mặc vừa nhưng bên dưới là hình nộm bệch bạc, sợ đến trẻ con cũng đã không đánh lừa được nữa.
*
Được tặng bánh chưng, sợ nhất là những cái to đùng, dày cộp như từ điển. Để lên bàn thờ ngày Tết thì đẹp lắm, nhưng mà thế lại cũng bệnh hình thức nữa rồi. Đến người sống có thể chủ động "điều phối" một cái bánh to thế còn thấy e ngại, nói gì đến cửu huyền thất tổ trên kia hoàn toàn bị động, con cháu bày lên thế nào dùng thế nấy. Bánh to mở ra gạo dày cồm cộp, bốn góc như bốn cục xôi nát, trẻ con toàn lừa lừa đẩy sang bát mẹ. Bánh ăn dở dang, để đến chiều thớ thịt trong nhân lộ ra ngó đã khô khan, nhìn ra ngoài cửa cây mai rụng hoa vàng một góc, thực tâm trạng không khác gì thơ cổ rầu rầu biết Tết sắp hết rồi.
Cho nên làm bánh bé thôi, cứ công thức của người già trong nhà lẳng lặng bớt đi một nửa, thêm tý thịt cho mỗi góc xa đều màu mỡ tựa "trung ương"; bánh bé thửa lá to, lạt cật đem luộc kỹ, lại lượng sức mình mà gửi mua luôn cái khuôn gỗ cho tư thế còn thong thả, không liều mạng gói tay e lóng ngóng và cáu kỉnh. Bài "biểu diễn" đầu tiên của một phụ nữ Việt Nam trước mặt con bắt buộc phải thành công là thế...
*
Mặc cho bao nhiêu là lích kích, bừa bộn của một ngày gói bánh, rồi ký ức trẻ con về những lần làm bánh chưng sẽ toàn những chuyện vui vẻ, dễ dàng, hệt như tôi nhớ về những ngày xưa: bánh con con xếp chồng vuông vức đợi vào nồi, chiều trong vườn vừa ăn thịt nướng vừa canh nồi bánh sôi, ngày hôm ấy không phải ngủ trưa và đến đêm vẫn còn được thức...
Dù làm vất vả, dù ăn không bao nhiêu, giữa năm bình thường chẳng ai gói để ăn chơi trong nhà, ngày thường cũng hiếm người thèm một miếng bánh chưng như thèm cá kho, cà muối..., vậy mà hỏi "bánh nào là đáng nhớ nhất, bánh nào truyền thống nước mày?", thì câu trả lời vẫn là tự động: bánh chưng.
Có lẽ vì đó là thứ bánh biểu tượng cho những năm tháng còn bình an của các gia đình, khi trong nhà chưa có người ốm, khi cuối năm không phải lo trốn nợ, khi các thành viên còn đầy đủ, khi vẫn còn niềm vui đi biếu Tết các nhà... Nhà neo người, chán đời sẽ chẳng ai muốn gói bánh chưng. Là thứ bánh lấy vui ở không khí "cùng làm", nên chẳng mấy người một mình mà gói bánh, nếu không phải là gói thuê hay để bán. "Bánh chưng phải đông mới gói", khi trẻ nghe người già nói trong lòng vẫn ngầm coi thường, đến có cái bánh cũng không thể đơn độc mà gói hay sao! Lúc đã trung niên lần đầu làm bánh mới hiểu, khi gói bánh chưng người ta không thể giả bộ sum vầy.
*
"Năm nay nhà mình có gói nữa không?" Tôi hỏi thằng bé như một trắc nghiệm, xem tác dụng của bài học năm ngoái tới đâu.
"Gói chứ!" nó nói, nhưng nghe có vẻ không gói thì cũng chẳng sao.
Có thực mình muốn ăn không? Hay đó chỉ là một thứ nghi thức để truyền thống không lợt lạt, để con lớn lên nhớ tới những lúc sum vầy...?
Rồi lại bắt đầu gọi điện đặt gạo. Lại tìm mớ khuôn. Lại cố nhớ ra năm ngoái mình đã gia giảm gạo, thịt thế nào... Vừa làm vừa nghĩ "sum vầy" là thứ Trời cho, không phải lúc nào cũng được. Những khi khó khăn vẫn phải gồng mình nghĩ rồi sẽ hết, lúc đang bình an thì nghĩ đây là đẹp nhất, ngày mai khó được thế này. Thôi không thắc mắc làm gì, chỉ biết còn được thong dong để gói bánh chưng mỗi năm là trong lòng đã biết ơn, biết mọi thứ còn vuông vắn, biết mọi thứ còn tươi xanh...
Tháng 1-2015
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn