Tôi được vợ tin
Khác với thiên hạ, bà xã tôi lại không chịu chưng diện gì hết. Tần tảo hy sinh vun vén cho gia đình tới mức không còn nghĩ gì về bản thân mình nữa. Mấy người bạn của tôi vốn khổ vì có bà vợ thích mơ ước thiên đường mua sắm, thì cứ xuýt xoa: Ông có người vợ tuyệt vời quá.
Tất nhiên nhìn tổng thể thì tôi không cãi vào đâu được. Mà nhìn thấy cô ấy tằn tiện quá mình lại thương nên không nỡ trách. Nhưng nhiều cái phát bực.
Quần áo bây giờ là thứ loại như gia đình chúng tôi đâu có thiếu. Vậy mà cô ấy không muốn bỏ thứ gì, cứ tiếc của: Còn mới quá, còn dùng được, còn nhiều người nghèo. Khác hẳn với tôi, tuy là đàn ông nhưng ăn mặc phải đẹp. Hôm qua tôi diện chiếc quần màu sẫm, áo pull màu hoa mười giờ hơi tím, sáng sủa. Mấy bà hàng xóm trêu: Ông anh mặc cái áo hôm qua, đẹp quá. Thì ra hôm qua ngày Lễ Tình nhân, các bà trêu tôi. Cũng không vừa, tôi đáp: Nhầm to nhé. Hôm qua mặc đồ bình thường vì đi chơi với vợ cũ. Hôm nay áo hồng BB mới đi với vợ mới. Vậy hôm nay, lừa thiên hạ, mới là Ngày Tình nhân đó các bà.
Đùa thế ngay trước mặt bà xã tôi, bà chỉ cười hùa theo, chẳng bao giờ tự ái hay nghĩ ngợi. Là bởi bà biết nguyên tắc của tôi. Tôi luôn giữ hình ảnh tốt. Nếu chẳng may có chiếc răng gãy, tôi cũng phải đi lắp răng mới đàng hoàng mới dám cười với các con nhỏ. Không được để mồm miệng trống hoác vậy mà nói nói cười cười với cả nhà. Nếu đi xe hơi hoặc xe máy thì không kể, có sáng Chủ nhật đi tản bộ với bà xã, đi uống cà phê sáng, tụ tập bạn bè, tôi luôn mặc đẹp, đeo kiếng mát, tay cầm chiếc túi nam giới nhỏ, có quai. Nhiều người cảnh báo: Cẩn thận, nó giật bóp đấy. Trông ông như Việt kiều thế kia, nó bám theo đó. Không thấy trên đường Đồng Khởi sao, đang loay hoay chụp hình nó cũng giật lấy máy bỏ chạy, bao nhiêu người bị rồi. Tôi tỉnh bơ: "Cứ đọc những tin tức như vậy trên báo thì chắc chẳng ai dám đến Việt Nam. Đành rằng có kẻ cắp, có cả ăn cướp, nhưng là ở do mình. Nó có một quy luật là rình lúc mình lơ đãng, sơ hở. Bị giật toàn là bị bất ngờ, hốt hoảng tới mức ú ớ không kịp kêu, đúng không nào? Mình luôn giữ đồ chặt chẽ cẩn thận, mắt phải quan sát và tránh những nơi nguy hiểm, vắng vẻ". Một bà ra vẻ thạo đời: “Ừ, đúng đấy, vào rút tiền từ máy ATM, chỗ vắng quá chỉ mình với nó, vừa rút tiền xong thì nó cung rút luôn con dao Thái là mình thua!”.
Đó là những câu chuyện tản mạn với hàng xóm lúc rỗi rãi, vợ tôi rất biết và luôn “nắm vững tình hình” khi tôi giao tiếp với mọi người. Gặp chuyện gì vui tôi cũng kể cho cả nhà nghe. Hôm trước tôi lấy ôtô chở một ông bạn già, trước làm chức lớn, để cùng đi chúc tết. Loạng quạng rẽ trái ở ngã tư, sơ ý, cảnh sát đến thổi còi. Biết mình trái rồi, ông bạn nói năng tử tế, rồi mãi cũng không xong, bèn lấy một cái thẻ đặc biệt gì đó của cấp cao đưa ra. Cậu công an trẻ tuổi xem xong, có dịu giọng hơn (lúc đầu cậu ấy mắng sa sả) nhưng lại nói: thẻ này đúng rồi. “Nhưng chú về hưu lâu rồi chú ơi!”.
Ông bạn cũng nghiêm giọng mà vẫn ngọt ngào: “Thì về hưu rồi tôi mới năn nỉ chú như vầy, nếu chưa về hưu thì nội chuyện quát tháo nãy giờ chú đủ mất việc rồi chú.”
Sau chuyện này, ông bạn lấy giấy bút nói: “Cậu đọc cho tớ ghi cái câu mọi bữa nói mà không thèm nhớ. Bữa nay đụng công an giao thông mới thấy cần phải học vì nó đúng quá”. A, thì ra đó là câu tôi vẫn “dạy” trong lúc vui vẻ: Ở nhà không quát vợ, ra chợ không cãi dân bán hàng, ra đường không cãi công an, đến cơ quan không cãi thủ trưởng. Những chuyện ấy tôi kể, cô ấy cười thích thú lắm.
Bà xã tôi biết tất cả các mối quan hệ của tôi. Nếu là ngoài giờ thì cô ấy biết tôi đi đánh banh ở đâu, những ông bạn nào hay cười trêu cái quần soọc bông “như cái váy mua ở Ả Rập”, còn có thể đánh cờ "thông tầm" ở nhà ai. Khi tôi kêu ca chuyện bà xã phải ăn mặc đẹp, cô ấy hiểu rằng tôi muốn cô ấy là niềm tự hào của chồng và các con chứ không phải chê cô ấy. Vì thế hãy bỏ thói quá tằn tiện đi, có quần áo mới không mặc liền mà toàn cất đi chờ dịp nào long trọng. Biết lúc nào mới long trọng. Ngày nào chẳng long trọng!
Gần như cô ấy thuộc hết bạn bè của tôi và thuộc cả tính khí, cách sinh hoạt của tôi. Thật ngạc nhiên khi thấy nhiều cô vợ trả lời nhà tư vấn là: Không biết chồng đi đâu, làm gì, chơi với ai. Về nhà thì im lặng như tảng đá, hỏi đến thì cáu bẳn. Chỉ ôm lấy cái vi tính và chui vào phòng riêng để nói chuyện điện thoại di động. Tiền nong kiếm đưa nhiều lắm nhưng chỉ có thể biết được qua hàng tháng đưa bao nhiêu biết bấy nhiêu. Thành ra tôi được vợ tin cậy - nguyên tắc của tôi là cởi mở, rõ ràng và mọi chuyện đều xuất phát từ lòng yêu quý vợ con, vui vẻ nữa. Biết hài hước sẽ làm cuộc sống thi vị và thăng hoa.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí ThànhVề tật xấu của người Việt: Tre Việt Nam trong thế kỷ 21
09/05/2008Phong Doanh