Cuộc trò chuyện giữa bụt và cô bé bán hàng rong
Bụt: Kìa con , vì sao con khóc?
Cô bé: Con khóc vì không được bán hàng.
Bụt: Ôi , con ơi!
Cô bé: Ngày xưa , mỗi lần có cô bé nhà nghèo khóc bụt lại hiện ra.
Bụt: Bây giờ cũng vậy mà
Cô bé: Nhưng ngày xưa bụt thường quả quyết.
Bụt: Con ơi ngày xưa ta chỉ cần đưa cho cô bé một bộ quần áo mới hoặc một đôi giầy mới. Nhưng lúc này không phải như vậy . Những thứ đó không giải quyết được gì.
Cô bé: Vâng , nhưng con cũng đâu cần giầy. Con chỉ cần được bán trên đường phố mà thôi.
Bụt : Con yêu dấu. Chính cái việc bán hàng đó khiến ta bất lực. Ta không bênh con được .
Cô bé: Tại sao?
Bụt: Tại vì ta phải chọn giữa con và sự văn minh . Và dù đau lòng ta cũng phải để cho văn minh chiến thắng.
Cô bé: Thưa bụt, con tưởng văn minh nhất của bụt là nghĩ đến người nghèo?
Cô bé: Ôi , như vậy thì bụt không thương con.
Bụt: Khi ta là Bụt , ta có thể thương đơn giản , thương tràn lan. Điều ấy chả có làm sao cả. Nhưng kh ta là Bụt cầm trong tay thành phần lãnh đạo, ta phải thương cái đúng chứ không phải là cái đáng thương.
Cô bé: À.
Bụt: Bản lĩnh của ta , sự kì vọng của bao nhiêu người đặt vào ta nằm ở chỗ đó. Ta là Bụt quản lý. Ta không chỉ an ủi và phân phát qùa khi cô bé khóc. Ta còn phải nghĩ đến bao nhiêu già trẻ không khóc nhưng đang trăn trở đêm ngày.
Cô bé: Nghĩa là?
Bụt: Nghĩa là ta nhấn mạnh, làm lãnh đạo không phải chỉ làm Bụt , mà rất lắm khi phải làm cả quan tòa.
Cô bé: Bụt ơi , con không phải bị cáo.
Bụt: Quan tòa đâu phải lúc nào cũng xử bị cáo , mà xem xử ai tốt ít, ai tốt nhiều mà thôi. Con là một cô bé bán hàng rong tốt, nhưng sự phát triển của một thành phố còn tốt hơn con. Cho nên ta không thể bênh con được.
Cô bé: Trời ơi
Bụt: Không có Bụt cho tất cả mọi người. Giờ phút này con hãy chấp nhận điều đó.
Cô bé: Nghe đau xót quá.
Bụt: Con tưởng rằng ta không đau xót hay sao? Nhưng đã tới thời kì mọi người cần hiểu rằng không còn chỗ cho ai ngồi khóc, dù ai đó có đáng thương và tội nghiệp đáng thương, phải đứng lên đi con.
Cô bé: Con biết làm việc gì hả Bụt? Khi con chỉ gánh vác hàng rong mỗi ngày. Con không có kiến thức và không có vốn liếng.
Cô bé: Tóm lại, bụt từ chối giúp con?
Bụt: Nếu giúp theo kiểu tặng quà thì con ơi, ta từ chối. Thời kì giúp kiểu đó đã qua lâu rồi. Ta chỉ có thể giúp bằng cách chỉ cho con rằng càng ngày càng ít chỗ cho những ai bám vào văn minh mà không xây dựng nó. Dù ai đó là một cô bé đáng yêu được như con.
Nội dung khác
Tết tự quán chiếu
04/02/2023Cameron Shingleton. H.MINH (dịch)Bạn đang "Sống" hay đang "tồn tại"?
28/09/2016Khả AnhSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnBài 1: Hiểu sai khái niệm "Con Người" khiến luận án "Nghĩa vụ con người..." sai theo
03/02/2023GS. Nguyễn Ngọc LanhTự hiểu mình hơn qua lễ hội
03/02/2020Vương Trí NhànLệch chuẩn trong lễ hội là do "mù quáng tâm linh"
09/02/2019Biến đổi các giá trị sống: Tiếng thở dài u buồn
12/07/2014PGS. TS. Huỳnh Văn SơnSương xuân và hoa đào
16/01/2023Nhà văn Vũ Thư HiênSớ Táo quân 2023
16/01/2023Bùi Chí VinhCảm động bức thư đoạt giải nhất cuộc thi UPU lần thứ 44
22/12/2018Trần NghịSuy ngẫm trong đêm Giáng sinh
22/12/2017Tô Vĩnh HàĐức tin và lối đến Thiên đường
23/12/2016Nguyễn Quang Thiều