Cuộc trò chuyện giữa bụt và cô bé bán hàng rong
Bụt: Kìa con , vì sao con khóc?
Cô bé: Con khóc vì không được bán hàng.
Bụt: Ôi , con ơi!
Cô bé: Ngày xưa , mỗi lần có cô bé nhà nghèo khóc bụt lại hiện ra.
Bụt: Bây giờ cũng vậy mà
Cô bé: Nhưng ngày xưa bụt thường quả quyết.
Bụt: Con ơi ngày xưa ta chỉ cần đưa cho cô bé một bộ quần áo mới hoặc một đôi giầy mới. Nhưng lúc này không phải như vậy . Những thứ đó không giải quyết được gì.
Cô bé: Vâng , nhưng con cũng đâu cần giầy. Con chỉ cần được bán trên đường phố mà thôi.
Bụt : Con yêu dấu. Chính cái việc bán hàng đó khiến ta bất lực. Ta không bênh con được .
Cô bé: Tại sao?
Bụt: Tại vì ta phải chọn giữa con và sự văn minh . Và dù đau lòng ta cũng phải để cho văn minh chiến thắng.
Cô bé: Thưa bụt, con tưởng văn minh nhất của bụt là nghĩ đến người nghèo?
Bụt: Đã có thời ta tưởng như thế. Nhưng bây giờ ta nghĩ ra , văn minh nhất là nghĩ đến người nghèo biết phấn đấu. Còn những người nghèo chỉ biết ngồi khóc , đôi lúc ta , phải bỏ qua.
Cô bé: Ôi , như vậy thì bụt không thương con.
Bụt: Khi ta là Bụt , ta có thể thương đơn giản , thương tràn lan. Điều ấy chả có làm sao cả. Nhưng kh ta là Bụt cầm trong tay thành phần lãnh đạo, ta phải thương cái đúng chứ không phải là cái đáng thương.
Cô bé: À.
Bụt: Bản lĩnh của ta , sự kì vọng của bao nhiêu người đặt vào ta nằm ở chỗ đó. Ta là Bụt quản lý. Ta không chỉ an ủi và phân phát qùa khi cô bé khóc. Ta còn phải nghĩ đến bao nhiêu già trẻ không khóc nhưng đang trăn trở đêm ngày.
Cô bé: Nghĩa là?
Bụt: Nghĩa là ta nhấn mạnh, làm lãnh đạo không phải chỉ làm Bụt , mà rất lắm khi phải làm cả quan tòa.
Cô bé: Bụt ơi , con không phải bị cáo.
Bụt: Quan tòa đâu phải lúc nào cũng xử bị cáo , mà xem xử ai tốt ít, ai tốt nhiều mà thôi. Con là một cô bé bán hàng rong tốt, nhưng sự phát triển của một thành phố còn tốt hơn con. Cho nên ta không thể bênh con được.
Cô bé: Trời ơi
Bụt: Không có Bụt cho tất cả mọi người. Giờ phút này con hãy chấp nhận điều đó.
Cô bé: Nghe đau xót quá.
Bụt: Con tưởng rằng ta không đau xót hay sao? Nhưng đã tới thời kì mọi người cần hiểu rằng không còn chỗ cho ai ngồi khóc, dù ai đó có đáng thương và tội nghiệp đáng thương, phải đứng lên đi con.
Cô bé: Con biết làm việc gì hả Bụt? Khi con chỉ gánh vác hàng rong mỗi ngày. Con không có kiến thức và không có vốn liếng.
Bụt: Những chi tiết đó rất đáng thương, nhưng con ơi , không thể đáng thương mãi mãi. Nếu cứ băn khoăn về con, ta sẽ không bao giờ giải quyết tận gốc một số việc. Ta sẽ suốt đời chỉ thành một ông Bụt Nhờ nhờ, làm cho xã hội nhờ nhờ theo.
Cô bé: Tóm lại, bụt từ chối giúp con?
Bụt: Nếu giúp theo kiểu tặng quà thì con ơi, ta từ chối. Thời kì giúp kiểu đó đã qua lâu rồi. Ta chỉ có thể giúp bằng cách chỉ cho con rằng càng ngày càng ít chỗ cho những ai bám vào văn minh mà không xây dựng nó. Dù ai đó là một cô bé đáng yêu được như con.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiBệnh sùng bái thần tượng và sự rối loạn của giáo dục
05/04/2019Hư học hư làm, hư tài
16/04/2014Tôi sợ nhất là cái "văn hoá" phi văn hoá, phản văn hoá
29/04/2018Phan Thắng (thực hiện)Có khi bi quan khi nhìn vào thực trạng văn hóa
12/04/2016Hồng Thanh Quang (thực hiện)7 nguyên tắc sống bất di bất dịch của Đại bàng
24/12/2015