Trở về… hãy sẽ… là Ai…
Một đàn ông ngoài 50 một chút, có những thành công nhất định trong cuộc đời, tự tin hơn vì trải nghiệm. Một hôm ngẫm nghĩ về bản thân từ trong ra ngoài, cảm thấy nuối tiếc những khoảng thời gian tuyệt vời nhất của mình đã qua. Thêm nữa lại là người vốn ngưỡng mộ một số thần tượng, ước muốn một phần phẩm chất của họ thuộc về mình. Anh ta luôn khao khát cầu Trời tặng cơ hội được tựu mang trong mình những điều như thế.
Trời phải Tiên Ông xuống cho anh ta kiến gặp. Tiên Ông cảnh báo : chỉ có một lần ta giúp Con mà thôi, vì vậy hãy trao đổi, suy nghĩ lựa chọn cho kỹ, Ta sẽ đáp ứng, và sau đó cứ thế mà sống trong cuộc đời và xã hội của Con…theo dòng thời gian tiếp tục trôi chảy vạn vật không gì cưỡng lại được. Hãy thỉnh cầu đi !
Anh ta mừng lắm, nên nhanh chóng nói ngay bao dự ước vốn đã ấp ủ :
- Con cảm ơn Tiên Ông. Xin Tiên hãy cho con trở về sự hồn nhiên thuở tuổi 10, sức khỏe của tuổi 20, cảm xúc đam mê lúc 30, sự thành công làm ăn lúc 40, và tri thức tại 50 như hiện nay ạ.
- Được thôi – Tiên Ông từ tốn đáp. Nhưng Con muốn chọn tất cả những ‘đỉnh hay nhất’ ấy của mình hội vào thể trạng, hình hài Con ở độ tuổi nào ? Vì phải chính Con chứ không thể là người khác!
Anh ta nhăn trán nghĩ về bản thân trong quá khứ : khi 10 thì bé nhỏ nghêu ngao quá, khi 20 trông ngô nghê vụng về, khi 30 vẫn gày gò chưa phong độ, lúc 40 thì tong tả da dẻ thô nhám, còn 50 như bây giờ lại hơi bị chảy xệ nhiều nét… Suy tư…
Anh ta bớt vồn vã hỏi lại :
- Thưa Tiên Ông ! Trên phim ảnh con vẫn thấy bao nhiêu chính khách, doanh nhân, tri thức rất là đẹp đẽ, đĩnh đạc, phong độ ạ, Tiên có thể cho con được như thế không ?
Tiên Ông trả lời:
- Họ chính là bản thân họ: nghề nghiệp, phấn đấu… theo thời gian nên ra thế, được thành thế, ý thức cần phải thế. Và đã đang là thế nên họ không hề có ý muốn như con, mà bằng lòng với chính mình, tiếp tục với dòng thời gian tự nhiên, phát triển và tất yếu của họ. Những con người đang ở đỉnh cao mà họ đạt được hôm nay chắc chắn họ không bao giờ muốn trở về là họ khi trước kia, tuy họ còn muốn mãi với hiện tại huy hoàng đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng tìm, tạo vẻ đẹp mới của họ trong tương lai chừng nào còn sống và có thể. Điều đó hơn cả thành đạt mà chính là hạnh phúc của họ.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi thưa:
- Xưa nay con vốn rất thích mình được giống ba người: Prad Pitt, Don Joang và Napoleon ạ. Tiên Ông có thể giúp chuyển vào con những vẻ đẹp của họ được không ?
Tiên Ông cả cười đáp:
- Ta đã nói : Con phải là chính mình ! Dù đáp ứng được ước muốn ban đầu là hội vào Con ở những độ tuổi đẹp nhất ! Nhưng phẩm chất của họ là của họ, của Con là của Con, nên không thể khác ! Con muốn giống hình hài của họ ư ? Hãy hình dung đi : trông Con như Prad Pit mà con vẫn ăn thịt chó mắm tôm và xỉa răng. Khiến Con hệt như Don Juan trong khi con lại nhát gái, ky bo kẹt xỉn, chẳng biết đấu kiếm và cưỡi ngựa. Dù Con có giống y chang Napoleon thì hàng ngày con chỉ nghĩ đến những chuyện tủn mủn, xì xụp hầu đồng, khúm núm cấp trên …( tất thảy…đều là thuộc tính thâm căn cố đế , thói quen văn hóa , lối sống…mang tính di truyền của Con xưa nay dù ở tuổi nào ). Nếu thế chỉ là dị nhân mà thôi, không ai có thể sống bình thường được nữa ! Ta chưa thấy việc gì khó, thậm chí vô lý như yêu cầu của Con…dù khi Trời phái xuống đây có nhủ Ta : cố nhẹ tâm đáp ứng được Con cho thiêng Ý Trời vạn năng!
Anh ta nghe Tiên phân tích thế mà tự nản lòng quá. Tiên Ông lại tua thêm rằng: - Các Con thường nói ‘hồn Trương Ba da hàng Thịt’ thì phải? Hình như đã có chuyện đó xảy ra đúng không ? Nên ngay cả khi bây giờ Ta giúp con đạt được ước nguyện thế chăng nữa, thì Con vẫn phải tiếp tục sống với số phận, công việc, hoàn cảnh, gia đình, xã hội của chính mình….Sẽ ra sao nhỉ ? Ta là người của Trời cũng không đoán được ! Cũng chịu với những thứ ước muốn không thuận Trời của loại người như Con….nên chúng Ta dần xa lánh, vì bị phiền lắm…kẻo mang bực Tâm về Trời khiến đen kịt thì chả còn cái gì ra cái gì… Thôi ! Tuy thời gian với loài người là quý, với chúng Ta cũng chẳng là gì cả đâu, nhưng Ta chuyện với nhà ngươi thấy sốt ruột bức bối lắm, còn nỗi niềm nào cho nói nốt đi để Ta thăng!
Anh ta thầm than thở: Ôi tự nhiên mong muốn thế để bây giờ không được thế, nên cảm thấy như tuyệt vọng. Dù sao con được gặp Tiên Ông cũng hiểu ra rằng : ở độ tuổi nào, tuy có hay, vốn đẹp, từng nhất cũng chỉ là được một khía cạnh nhỏ , lúc đó thôi, và cũng chẳng nên so với những ai, chẳng thể muốn ai đó ( dù tuyệt vời ) vào là mình được !
Tiên Ông:
- Thì Trời đã luôn bảo với các ngươi hãy sống thuận ý Trời, xuôi dòng Thời gian mà tự tìm, tạo thêm vẻ đẹp mới cho chính mình… Thôi, đừng ước muốn điều mà chính Ta cũng phát điên lên thế. Ta nhắc cho nhà ngươi biết : khi 10 tuổi người bị cha đánh cho một lần thừa sống thiếu chết vì tội lười. Khi 20 người bị ngã xe máy thấp tử nhất sinh vì tính ẩu loạn, khi 30 ngươi bị cô người yêu đá văng tê vì nhận ra ngươi kém tắm, khi 40 ngươi mấy lần bị công an hỏi vì dính líu nham nhũng. Còn khi bây giờ 50 ngươi tưởng mình có nhiều tri thức và trải nghiệm nhưng chưa hề ‘tri thiên mệnh’. Lúc đầu Trời, từ xa soi, thấy ngươi còn chút đáng quý, nay cử Ta đến chuyện trực tiếp, lại thấy ghét ngươi : tự mâu thuẫn, tham bỏ xừ, uu mê mê, chả biết mình là ai, nên là ai nữa ! Không có chuyện gặp lần nữa đâu ! Chớ gọi tên Ta nữa đấy ! Ta chỉ hiện về gặp người hay, cứ tưởng ngươi là thế, ai ngờ Ta là Tiên mà cũng lầm mà bó tay…Ta đang bực cho Ta lắm. Có loại người vì hiền tâm mà Ta gặp họ, muốn ban phước, nhưng hễ gặp họ rồi muốn thu lại hết vận may của họ cho xong chuyện. Tiên cũng thành xấu tính…cứ thế các ngươi sẽ chung sống với điều gì nữa đây ??? có mang rượu theo không đưa Ta uống vài ngụm để lấy lại phong độ rồi bay đây ?!
Anh ta:
- Dạ, món đó luôn có ạ, mời Người ngồi dưới gốc cây Đa đây để con rót hầu cụ thưởng rượu ạ.
Tiên thở dài rũ áo, lầm bầm:
- Đấy, nó gọi Ta bằng ‘Người’. lại làm Ta tầm thường thế cơ chứ, đời thưở nào Tiên ngồi gốc cây Đa đầu làng nhà nó uống rượu nó nấu chả theo cái tiêu chuẩn ISO gì… Ngài giận dữ vung áo, khoát mây bay chớp mắt về Trời.
Anh ta còn trơ lại vô cùng mung lung, tự thầm hỏi: - Ta là ai nhỉ ? Từ nay ta sẽ thế nào nhỉ ???
Thế mới biết: Hãy đi tiếp về tương lai, đừng lấy quá khứ làm chuẩn, chẳng thể muốn quay về ngày xưa dù đã là như thế nào. Những tuổi, thuở đã qua là những kỉ niệm đẹp , là từng dấu mốc có ý nghĩa để luôn đi tiếp được đường đời, hay ít nhất luôn còn trong tinh thần của chính mình với năng lượng của ánh lửa còn phát ra để tìm, tạo những vẻ đẹp mới.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn