Nói tiếng tình yêu
Anh thả hồn hoang trôi vào chiều
Trỗi lên vương vấn bởi thương yêu
Hoàng hôn miền cũ đâu màu tím
Nắng quái đồng xa đã nhạt nhiều
Mùa đến mùa qua mỏi bước đi
Đời người mặn ướt cảnh chia ly
Gặp gỡ rồi tan, còn hay mất
Nhung nhớ nặng thêm, gánh điều gì
Em trú vào đâu ở miền xa?
Anh trốn nơi nào được chính ta?
Hai nỗi cô đơn tràn mây trắng
Giọt buồn rơi xuống thẳm rừng hoa
Duyên thắm duyên buồn nhẹ cánh bay
Em hỡi, anh ơi sao lẻ bầy
Thời gian tí tách không vội vã
Mà vỡ ta dần muôn phút giây
Anh nhớ em qua những nỗi niềm
Tung trời thấu đất cố mọc lên
Mầm yêu luân vũ xuyên ngày tháng
Lan mãi hương tình tìm đến em
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiHư học hư làm, hư tài
16/04/2014Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu Nhơn