Học và hành ?!
Nhiều người nhận định rằng, không cần bắc lên cân cũng sẽ thấy rất rõ cuộc sống lứa tuổi học trò bây giờ sung sướng hơn chúng ta thuở trước (đặc biệt là học sinh các thành phố lớn), bằng chứng là dinh dưỡng no đủ, trọng lượng dư dả, tiêu pha xông xênh, chân tay lào ngào và chiều cao lênh khênh hơn. Nhưng, chỉ căn cứ vào mỗi hình thức để kết luận cái sự sung sướng thì xem ra không những không chính xác mà thậm chí còn mang tiếng phiến diện, quan liêu nữa. Hãy để ý những cặp kính trắng dày, mỏng thi nhau lấp lóa, những dáng đi chúi về phía trước, trầm tư và những chiếc cặp ba lô kiêm cặp sách đủ kiểu dáng, kích cỡ trĩu nặng sau lưng trên đường hành quân đến trường mới thấy rõ con cái chúng ta cũng chẳng sung sướng lắm, hay nói cách khác là sướng thì có sướng, nhưng khổ lại chẳng nói ra được!
Các cụ ta vẫn nhắn nhủ: Muốn thành tài cần phải học, không học không thể thành tài; Muốn học phải có chí, muốn học thành tài càng phải có chí lớn. Thời buổi bây giờ chẳng ai không muốn con cái mình vừa có học lại vừa có tài năng, thành đạt, bởi vậy cái sự học hành ví như cuộc chạy đua qua sa mạc của các chú lạc đà hướng tới những ốc đảo xanh tươi xa xăm, vừa thật vừa ảo. Nhìn toàn cảnh có thể chưa thấy hết, phải can dự vào trong cuộc đua mới thấy cơn khát học vấn dường như vô hạn, nhưng xét trên khía cạnh khoa học nhân văn, giờ đây đi học khổ sở vất vả muôn phần. Người lao động đi làm 5/7 ngày một tuần, nhưng học sinh phổ thông hầu như không được nghỉ. Cả tuần các em phải học chính, học phụ (ở trường), học thêm (ở ngoài), ngày chủ nhật cũng bị kèm vài tiếng học môn năng khiếu nào đấy! Thậm chí còn phải học thêm theo ca kíp gối nhau hai tiếng một. Vậy chúng nghỉ ngơi, chơi đùa như thế nào, được bao lâu? Tất nhiên không thể trong giờ học rồi, còn khi buông bút xuống đi ngủ cũng đã 11h đêm. Mỗi năm có một kỳ nghỉ hè trên danh nghĩa lý thuyết 2 tháng, nhưng chỉ một hoặc tháng rưỡi đã thấy con em lục tục đi học thêm tự chọn, rồi học thêm ở trường chuẩn bị vật lộn cùng năm học mới. Guồng máy đã chạy rồi, ngừng thế nào được, phụ huynh chép miệng: Biết rồi, thương lắm, nhưng thế thời phải thế! Không học thêm thì dốt ngay, mà thiên hạ chỉ chờ con cái chúng ta dốt để họ vượt lên?
Một số nhà báo, nhà nghiên cứu tâm lý giáo dục hay xã hội học thường dùng cụm từ: Tuổi thơ của các em bị đánh cắp nghe có vẻ hàng chợ quá. Không ai có thể trộm cắp được sự ngây thơ, hồn nhiên của4 các em, mà chính cha mẹ, thầy cô cũng các nhà giáo dục đã bắt các em phải đem tuổi thơ của mình thế chấp lấy kiến thức học hành. Học nữa, học mãi thì tốt đấy, chỉ ngại rằng hành nữa, hành mãi thì tội nghiệp con cái chúng ta vất vả quá!
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí ThànhVề tật xấu của người Việt: Tre Việt Nam trong thế kỷ 21
09/05/2008Phong Doanh“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005