Công chức
Tham khảo:
Hôm ăn cơm trưa ở quán 123 - Phố Huế, Hà Nội, tình cờ thấy chồng N., tên H. Lạ một cái anh này không đi với vợ mà đi cùng một em, nhìn qua thì giống sinh viên, nhìn kỹ thì lại không giống.
Giờ thiên hạ nhiều mặt nạ, chả biết đâu mà lần. Anh H. mới đầu không thấy bọn mình, hai người tha hồ bón, mớm cho nhau, tay chân không biết có cầm vào thức ăn không chứ cũng chu du lung tung lên cả. Sau anh phát hiện ra bọn này. Mặt hơi đơ một tí. Cô kia thì không biết gì, càng nũng nịu hơn vì thấy anh này đột nhiên có vẻ nghiêm nghị.
Bọn này thống nhất là không nói với N. Ai lại mới có một tí, nhỡ đâu lại phá vỡ hạnh phúc nhà người ta? Đến lúc gặp N., nói chuyện thiên hạ bồ bịch, N. thản nhiên, giờ ai chả bồ. Thì có sao, cho cuộc sống thêm thi vị. Nhưng chỉ nên dừng lại kiểu vui chơi xong ta lại về nhà, không tan nát là được. Tớ tuần nào chả đi ăn trưa. Ai cũng hiểu sau ăn trưa là ăn gì. Duy có mình không hiểu, mãi đến hôm sau mới được giải thích.
Minh hoạ: Trung Dũng
Công chức Hà Nội sướng lắm. Đi làm có người còn mang cả chăn. Chín giờ đi làm, uống trà đọc báo là 11 giờ. Vui vẻ đi ăn trưa, ngại về thì mang chăn, mang gối ra làm một giấc. Chiều dạo nét, hay tếch ra ngoài cafe, shopping rồi về sớm sớm không lại tắc đường.
Công chức Hà Nội cũng hiện đại, sử dụng máy tính và online liên tùng tục. Không tin cứ vào các forum, các trang thông tin mua bán, giải trí, user toàn công chức đấy. Có cô bạn làm ở viện nghiên cứu, gì cũng biết, cũng rành, hoá ra toàn lên mạng. Mua tăm, mua bộ trà cho bố mẹ chồng từ trên mạng cũng có người mang tới nơi.
Chưa đến cuối năm, công chức có vẻ thảnh thơi hơn. Người ta an nhàn, sung sướng hơn nên hay tìm nhau để cộng hưởng cái sự sung sướng ấy lại. Thế nên, không có bồ mới là có vấn đề. Người ta nói dân Sài Gòn ăn chơi. Nhưng những người ăn chơi nhất, quằn quại nhất, lại là dân Bắc, mà toàn công chức thôi nhé. Quằn quại gấp tỉ lần!
Bạn mình bảo, phải đến nửa dân công chức, ai cũng hoa lá cành một tí. Chả biết con số này có đúng không nhưng đứa bạn đang làm một nghiên cứu về xã hội học tiết lộ, trưa là một trong những giờ cao điểm của các nhà nghỉ mini. Không phải cave, toàn tình yêu, toàn bồ bịch, toàn dân văn phòng thôi.
Nơ buộc ở cổ, một tiếng sau, nơ vẫn buộc ở cổ. Đoan chính chả mất đi đâu được.
Làm công chức nhà nước rỗi rãi bỏ cha. Chả dại gì mà không khám phá nguồn cảm xúc bản thân. Với chồng, với vợ mãi cũng chán. Lúc yêu thì như điên, rồi có con có cái, tình yêu cũng giảm, còn tình dục thì nhàm chán chết đi được. Chưa gì đã biết tuần tự nó sẽ diễn ra như thế nào!
Ấy nhưng mà để có một chân làm công chức nhà nước không dễ. Mình đã là đối tượng ưu tú từ thời SV năm nhất, bảng điểm có thể tự hào, công việc nhanh nhạy thế mà bao năm phấn đấu đâu có được vào công chức.
Lúc đó, còn trẻ. Tết đến, cầm túi có chai rượu, hộp bánh đứng trước cổng nhà sếp. Trời thì lạnh, cắn đến bật máu môi. Thêm bao lời động viên của em yêu mới dám bấm chuông. Ấy thế vẫn chưa được làm công chức...
Tình ban trưa: Đâu là giới hạn?
Tần suất gặp nhau nhiều lại luôn giúp đỡ nhau trong công việc thì thể nào trong số đó cũng có đôi “hợp gu”, nảy sinh tình cảm với nhau, không ngoại trừ những người đã có gia đình...
Đó là lý do mà nhiều nam nữ đã có gia đình muốn hẹn hò với những người mà họ cho là “hiểu mình nhất” để chia sẻ tâm trạng mỗi khi có thể.
Chúng tôi chỉ “hợp gu”
Trường hợp của anh Long- nhân viên một công ty máy tính là một điển hình. Anh Long quan niệm gia đình luôn là số một, không thể thay đổi. Nhưng khi ra khỏi nhà mỗi người cũng có những quyền tự do của mình chứ, miễn sao đừng đi quá giới hạn, ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình chung là được. Đối phương của anh Long cũng quan niệm như vậy. Cả hai người cùng đi đến một thống nhất “anh quan tâm đến gia đình anh, em quan tâm đến gia đình em, chúng ta quan tâm đến nhau”. Họ làm cùng một phòng, phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, mỗi khi một trong hai người có chuyện không hay là người kia biết ngay và tìm cách chia sẻ, khắc phục. “Có thể nói chúng tôi rất “hợp gu” với nhau.”
Trong một lần giận nhau với chồng, chị Mai đã vô tình gặp anh Nam - đồng nghiệp của chị ở quán nước. Chuyện trò qua lại, chị đã nhận ra rằng giữa chị và anh Nam có nhiều điểm rất chung mà chồng chị thì không bao giờ có thể hiểu và chia sẻ cùng chị. Không biết từ bao giờ, cứ cơm trưa xong là chị lại “hẹn hò” cùng đồng nghiệp của mình, cùng nhau tâm sự, sẻ chia những vướng mắc trong công việc cũng như trong cuộc sống thường nhật.
Hai câu chuyện trên là một trong những “chuỵện thường ngày” trong cuộc sống hiện đại. Những người tự tìm cho mình một đồng nghiệp khác giới để sẻ chia phần lớn là những người ít nhiều hụt hẫng trong hôn nhân. Họ đến với nhau như để bổ sung những cái mà họ không có trong hôn nhân. Không ít người nghĩ đơn giản rằng khi họ vẫn có trách nhiệm với gia đình thì mối quan hệ công sở này chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình chỉ làm cho họ cảm thấy được an ủi hơn, được thông cảm hơn. Tuy nhiên, có bao giờ họ nghĩ rằng chính những ý nghĩ đơn giản đó đã vô tình xúc phạm đến gia đình, vợ con mình và gia đình đối phương. Có thể những nơi họ “hẹn hò” không phải là nhà nghỉ hay khách sạn nhưng cũng đã phần nào ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng. Dù ít hay nhiều, họ cũng đã đã “ngoại tình trong tâm tưởng”.
Vì đâu?
Cuộc sống hiện tại càng mở rộng cho người ta nhiều mối quan hệ nhưng mỗi mối quan hệ đều khép kín, độc lập, cộng với sự đa dạng các phương tiện liên lạc làm cho người ta dễ đến gần với nhau hơn. Hơn nữa, nhiều khi bạn đồng sự lại hiểu nhau và thông cảm với nhau hơn cả bạn đời. Bởi vì vợ chồng thường ít khi làm cùng nghề vì vậy người ta không hiểu hết cái giá trị đích thực của nhau như người làm việc cùng cơ quan với họ.
Nhất là trong cuộc sống hiện đại, ai lao vào công việc của người ấy, vợ chồng ít khi quan tâm đầy đủ đến nhau. Suy nghĩ của nhiều người cũng thông thoáng hơn, và một điều không thể phủ nhận là người ta quá ảo tưởng về hôn nhân , đến khi thực tế không được như mong muốn, đễ sinh ra tâm lý thất vọng … thôi thúc được cân bằng, được thoả mãn.
Suy cho cùng tất cả cũng chỉ những phút giây ngoài vợ ngoài chồng, là tình ngoài hôn nhân. Tình ngoài hôn nhân xưa nay cũng chưa có ai ủng hộ, vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa. Bởi đã bao nhiêu bi kịch gia đình xuất phát từ đây. Những người trong cuộc đều đã đủ khôn ngoan để ý thức cho việc làm của mình, cố gắng đừng bao giờ để vượt qua cái giới hạn đã đề ra. Mà giới hạn đó thật mong manh, ai dám chắc mình đủ tỉnh tao để dừng bước.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCách đây một thế kỷ, những người khổng lồ
12/05/2009Nguyên NgọcTiền... bạc
25/06/2009Linh Linh