Hãy nhìn truyện tiếu lâm xưa dưới một cái nhìn khoa học
Tục tĩu, bất nhã, thậm chí vô học, vô văn hoá... đó là những điều mà người ta gán cho một số truyện tiếu lâm. Hãy đọc và học cách nhìn mới của nhà nghiên cứu lỗi lạc người Nga M.M.Bakhtin (1895 - 1975) qua tác phẩm Sáng tác của F.Rabelais và nền văn hoá dân gian Trung cổ và Phục hưng. F.Rabelais dù được xưng là "thiên tài mẹ" của nhân loại, nhưng vẫn bị người đời xem là bất nhã, tục tĩu (Xin xem Gargantua and Pantagruel của ông đã được dịch ra tiếng Việt) và hầu như ông bị lạc loài, khó hiểu giữa nền văn hoá Pháp và nhân loại.
Thế nhưng, sau khi nghiên cứu nền văn hoá dân gian Trung cổ và Phục hưng, với những ngày hội giả trang (Carnaval), những trò giễu nhại ngôn ngữ quảng trường dung tục; và khám phá ra tiếng cuối nhị chức năng, thủ pháp hạ bệ, cái dị hợm (grotesque)... của văn hoá cười với một thế giới quan hội hè, bình đẳng, dân chủ... M.M.Bakhtin đã giải mã thiên tài F.Rabelais trong nền văn hoá dân gian đó. Nó trùng khít với nền văn hoá dân gian đó, và nếu dùng một thước đo khác, một mỹ học khác, ta sẽ đánh giá sai F.Rabelais hoặc Hồ Xuân Hương.
Tiếu lâm là một thành phần quan trọng của văn hoá cười Việt Nam. Nó cấu thành bản sắc tiếng cười Việt Nam, một trong những đức tính thầm mỹ nồi trội của người Việt. Nhìn sâu vào truyện tiếu lâm, ta sẽ thấy được một tiếng cười khoẻ mạnh, lạc quan, yêu đời.. một sự hóm hỉnh bình dị, không né tránh cái tục mà vẫn lành mạnh, khoẻ khoắn... Trong đó có thể nhìn thấy "tiếng cười toàn dân", "tiếng cười nhị chức năng", tiếng cười hạ bệ -kéo xuống... Và đặc biệt là nghệ thuật kể chuyện của nó: rất thông minh trong tạo tình huống, giỏi giang trong cấu tạo cốt truyện và đặc biệt trong kết thúc để nó ra tiếng cười . Nghệ thuật trần thuật truyện tiếu lâm Việt Nam vẫn có nét riêng khi so với truyện các nước...
Nhân ngày Xuân, ta hãy vui với một số truyện tiếu lâm do TS Nguyễn Xuân Diện (Viện Hán Nông Phiên âm từ Tiếu lâm tân truyện.
Tằm anh đã đói chưa
Một phú ông có hai cô con gái xinh lắm. Một hôm thành gia thất chị, bố sai em đi xem người nào may khéo, để may nhiều quần áo lịch sự, mà may trong ba hôm xong. Cô ta đi đến một người và bảo như thế. Người thợ thấy cô ta xinh, muốn chim. Khi cô ả đến giục thì anh ta ngẩn mặt ra, không nói đến sự may. Cô ta hỏi rằng: sao anh ngẩn mặt thế". Anh ta nói rằng: "Bây giờ tôi có việc cần, chưa thể may được,, Cô ta hỏi rằng: việc gì". Anh ta nói rằng: "Bây giờ con tằm tôi nó đói phải cho nó ăn bồ hôi người mới no được". Cô ta hỏi: "Thế ăn bồ hôi tôi có được không?”'. Anh ta nói rằng: "Tốt quá” rồi dắt cô ta vào phòng, lấy cái "ấy” ra, di từ trên đến chân, rồi từ chân lại di đến trên, sau anh ta ấn ngay vào. Cô ta về một chút, lại đến hỏi rằng: "Tằm anh đã đói chưa?".
Cái gì
Xưa có một anh chàng ngu ngơ, vợ đi đâu cũng đi đấy để giữ cái của vợ, sợ rơi mất. Vợ nói thế nào cũng không nghe, cứ quyến luyến không bỏ một bước. Vợ tức quá. Một hôm nhặt một hòn đá để vào mình, rồi đi chợ. Anh chồng đi sau. Đến một cái ao, nó bảo chồng về, không về thì nó vứt cái ấy ra ao. Chồng không về, nó cầm hòn đá vứt ngay mà nói rằng: "Bảo mãi không nghe thì để làm gì, không vứt cho xong", rồi giả cách đi chợ. Chồng tưởng thật, vội vàng xuống tát ao cạn, rồi cởi áo lội ao để tìm. Cá vô số không bắt, cứ tìm mãi "cái gì" mà không thấy. Có một chị đi đến đấy, thấy thế hỏi rằng: "Bác tìm gì vậy, sao cá nhiều thế mà không bắt?”. Anh ấy nói rằng: “Tôi tìm "cái này" chớ thiết gì cá". Chị ta nói rằng: "Bác cho tôi bắt cá có được không". Anh chàng nói rằng: "Được, nhưng mà có thấy cái gì" thì phải giả tôi," Chị ấy chả biết cái gì" là gì, chỉ cốt bắt cá cho nên "ừ” liền: Rồi vén áo xuống ao bắt cá. Ai ngờ chị ta cúi chổng mông để hở "cái gì" ra. Anh kia xem thấy, vội vàng chạy lại nắm lấy "cái ấy” mà kêu lên rằng: "Ha ha ha, đây rồi! Của tôi đây rồi! Mày để tao tìm mãi từ sớm đến giờ. Nói rồi trách chị kia rằng: sao chị tệ thế, chị bắt được mà không giả tôi". Chị kia kêu lên: "Bỏ ra, ô hay chửa". Anh ta không bỏ, cứ giữ khư khư lấy. Chị bảo "của chị", anh bảo "của anh". Đang lôi thôi thì vợ về đến đấy, thấy thế vội vàng tốc váy lên bảo rằng: "Của nhà ta đây kia mà. Ô nhầm! Bỏ bác ấy ra chứ'. Anh nọ trông lên thấy "của mình" đâu vẫn đấy, mới bỏ chị kia mà nói rằng: "ô hay, của bác ấy cũng như của ta nhỉ!".
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí ThànhVề tật xấu của người Việt: Tre Việt Nam trong thế kỷ 21
09/05/2008Phong Doanh“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005