Thế thái nhân tình
Bữa tiệc đã bắt đầu, nhưng họ vẫn chưa tới. Nói chung họ không bao giờ đến đúng giờ, vì họ bận và còn vì họ quan trọng. Chủ tiệc đã mấy lần gọi điện thoại, họ đều trả lời sắp đến, sắp đến và cuối cùng thì họ cũng đến.
Họ vừa từ phòng kiện mỹ trở ra, trên trán vẫn còn lưu mấy giọt mồ hôi kiêu hãnh; họ không mặc âu phục nhưng khắp người đều đầy những đồ tinh xảo khó kiếm, ngay cái bật lửa nho nhỏ cũng là sản phẩm nổi tiếng thế giới. Thế nhưng tửu sắc quá độ đã để lại trên khuôn mặt họ những sắc thái không hoà hợp - những vết sẹo mờ và vệt phấn mà những nụ cười ra vẻ khiêm tốn và thâm trầm không sao che giấu nổi.
Họ ăn nói lịch sự lễ phép, giơ tay nhún chân đều theo khuôn phép. Thế nhưng sau khi uống tay, những lời nói thô tục đã đột ngột tuôn ra khiến bạn đỏ mặt vì bất ngờ. Họ thông hiểu mọi nghi lễ xã giao và ứng dụng nhuần nhuyễn. Họ cố gắng tỏ ra là gentleman trước các bà, các cô, nhưng hễ nói nhiều là lộ sơ hở. Ví dụ như hai mặt trợn tròn lòng trắng, vung tay múa chân lung tung, chẳng còn tí gì là gentleman nữa . Nói đen nghệ thuật, họ có thể không ngần ngại nói ngay giá một bức tranh nào đó của một danh hoạ, nhưng khi nói đến những đặc điểm của bức tranh thì họ lại lúng túng như gà mắc tóc.
Một điều kỳ lạ là họ giấu rất kỹ xuất thân. Bạn không thể tưởng tượng là chỉ trăm năm trước họ đã là những người không đồng xu dính túi , mặc dù xuất thân nghè o khó không hề ảnh hưởng tới việc họ thành thạo sử dụng dao, dĩa ăn bít tết và uống cà phê bây giờ. Trong những người bình thường, xem ra họ là những người khảng khái nhất, giầu có nhất; họ đóng góp, quyên hiến nhiều tiền của vào các công trình từ thiện, lộ mặt thường xuyên tại các hoạt động công ích. Họ có xe riêng, đi đâu thường mang theo con chó nhỏ; họ không thiếu những bạn tình, thư ký riêng; bình thường khi đi đường họ cẩn thận tới mức như sợ dẫm chết mấy con kiến nhỏ, là những người tích cực bảo vệ môi trường, họ không bao giờ vứt bậy dù là một mảnh giấy nhỏ. Họ không ngần ngại khi tiếp xúc với báo chí và đề được lộ mặt trên vô tuyến truyền hình một hai giây họ vẫn sẵn lòng chờ đợi hàng giờ. Họ có thể tuỳ tiện nói ra họ tên một vị quan cao chức trọng nào đó, cũng như số điện thoại hoặc ngày sinh cũng như yêu ghét sở thích của các vị ấy, rồi khẽ khẽ nói với bạn, bọn họ là anh em. Để củng cố lòng tin cho bạn, họ bấm điện thoại di động, nói mấy câu tuỳ tiện với thái độ cực kỳ thân thiết đủ để bạn khâm phục và chừng nào có chút ghen ty.
Bọn họ giống như những anh hùng hào kiệt của thời đại này, đều là những thiên tài và điều người ta không thể tưởng tượng nổi là chỉ trong mấy năm ngắn ngủi họ đã hoàn thành việc tích luỹ tư bản cho cả đội. Lịch sử bùng nổ sự giàu có của họ chỉ có mình họ biết, bởi vì có khi tích luỹ tư bản chỉ là công phu của một đêm, hoặc một chữ ký trên một văn kiện nào đó, sau đấy mọi trở ngại đều bị dẹp xong như con bài đôminô sụp đổ Họ có thế giới quan và nhân sinh quan thực dụng nhất, những quan niệm sâu sắc mà tinh tuý đó nói chung đều là nhân nghĩa đạo đức giả dối. Bọn họ có bộ thần kinh thép không bao giờ bị tình cảm, ngoại cảnh chi phối, mãi mãi đi theo con đường mà mình đã vạch. Họ giống như những tay chơi bài lão luyện, nói chung bao giờ cũng tung con bài trong tay mình ra khi chắc chắn sẽ thu lợi lớn họ là những người hiểu đạo lý không biết nhẫn cái nhỏ sẽ loạn mưu lớn" sâu sắc hơn ai hết, cho nên khi thấy thời cơ có lợi thì họ không bao giờ ngần ngại xuất kích.
Thế nhưng bọn họ lại không phân biệt nổi sự khác nhau giữa phú ông và quí tộc. Họ nghĩ rằng cứ mặc những bộ quần áo đúng thời trang, cho con cái học ở những trường đắt tiền nhất, ở những biệt thự tại những khu sang trọng nhất, có những mô thời thượng nhất thì đã có thể là quí tộc . Họ không biết rằng trong tiếng Anh, quí tộc ngoài việc chỉ những người ở tầng lớp cao sang ra còn chỉ những người có đạo đức phẩm chất cao thượng, có năng lực tuyệt vời, có phong độ nhã nhặn và có tu dưỡng nghệ thuật. Bọn họ không biết rằng tố chất văn hoá của họ không thể nào tích luỹ nhanh như tích luỹ của cải. Một ngày nào đó họ tự nhiên phát hiện được, tóc trên đầu đã bạc , đã rụng nhiều và trái tim cũng đã tỏ ra mệt mỏi. Nhưng những thày thuốc nổi tiếng đều nói họ không có bệnh, chỉ là vất vả quá thôi. Thế là họ đi nhiều nơi trên thế giới để nghỉ ngơi, rèn luyện thân thể, nhưng kết quả không nhiều.
Bỗng một hôm họ vô tình đi qua khu phố của dân nghèo, những ngôi nhà cũ, những chiếc ống khói thấp tè trên nóc, những mái nhà ngói rêu phong, mấy đám cây leo bám trên hành lang...; tất cả sao lại thân thiết thế. Có phải họ đã tìm lại được chính mình chăng?
Đúng vậy, tôi thấy họ gục đầu xuống gối nức nở.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCách đây một thế kỷ, những người khổng lồ
12/05/2009Nguyên NgọcTiền... bạc
25/06/2009Linh Linh