Ngẫm nghĩ về tính cách và số phận của Con Chó
Chuyện 1 : Trung thành hơn cả chủ
Nhà người bạn tôi có một con chó dữ lắm. Mỗi lần tôi sang nhà bạn chơi phải gọi bạn từ xa ra giữ chó. Ấy vậy mà nó vẫn xông ra cửa sắt lao đến tôi, làm tôi khiếp đảm. Tôi ta thán: Con chó nhà bác khiếp quá. Ông bạn cười : Thì nó là chó giữ nhà mà bác. Tiện ông kể thêm: Cũng bởi lũ trẻ nhà này hay cổ vũ nó mỗi khi có người lạ đi qua cửa nhòm ngó vào nhà. Thật là trung thành với nhà tôi hơn cả tôi, vì là chủ nó, tôi biết ai là bạn mình, đã hét nó nằm im rồi mà nó còn cố vùng lên sủa hàng tràng khiến người ta khiếp đảm. Người ta đã vào nhà rồi mà nó còn cố hực lên vài tiếng răn đe họ. Tôi lấy ba toong vụt cho vài gậy nó mới im, rồi cứ thế nó nằm chực ngoài hiên ngóng vào câu chuyện của tôI với khách như để coi chừng. Nó chắc chả hiểu một câu một chữ nào trong câu chuyện của chúng tôi đâu, nhưng nó cứ hóng hớt nhìn ngó vào mặt chủ khách để sẵn sàng tỏ thái độ. Tuy thế, tôi quí nó hơn là ghét nó mặc dù nhiều khi nó làm tôi mất mặt với bạn bè. Cũng bởi vậy mà nhiều người đến hỏi mua mà tôi không bán. Mà cũng lạ, vì cái thói hung dữ của nó mà bạn bè đến thăm vốn dĩ định tâm tình chuyện này chuyện nọ mà cuối cùng lại chủ yếu quay về chuyện của nó.
Thì nó là chó mà bác, nhà bác được con chó như thế là quí lắm đấy – không hiểu sao đến lượt tôi lại phụ họa với người bạn chủ nhà như vậy.
Chuyện 2 : Ám ảnh vô hình :
Một gia đình kia, sau bao nhiêu năm bôn ba bây giờ trở nên khá giả. Phần vì cũng muốn thể hiện mình giàu có, phần cũng muốn kẻ trông nhà cho thêm phần yên tâm, ông chủ ra chợ sắm cho mình một con chó. Con chó kia vốn khôn ngoan, nó biết cái lí do mà chủ mua và nuôi mình, nên luôn tỏ ra săng sái tận tụy lắm. Đêm đêm khi mọi người đi ngủ nó án ngữ ở đầu nhà: thấy bóng người qua: sủa, vài chiết lá rơi xào xạc: sủa. Ông chủ nghe tiếng chó sủa đêm đêm lấy làm yên tâm. Nhưng xóm giềng lại nghĩ: Ô hay, hóa ra nơi mình ở cũng chẳng được yên ổn cho lắm… nên họ đua nhau đi mua chó cho nhà mình. Từ bấy trở đi, hễ nhà nào có tiếng chó sủa là cả làng vang lên tiếng chó sủa phụ họa theo.
Con chó nào mà chả muốn chứng tỏ trung thành và tận tụy. Mọi người bất an: có vẻ như đêm đến có biết bao nhiều điều xấu rình rập. Người ta cũng ngại đi ra khỏi nhà buổi tối, vì tiếng chó sủa bóng họ đi trên đường người ta lại tưởng mình ăn trộm ăn cắp. Ngay cả giấc ngủ của họ thỉnh thoảng vẫn bị đánh thức bởi tiếng chó sủa, cứ như thế đến sáng.
Con chó của người nhà giàu kia nay đã già. Nó tự lo sợ đến lúc không còn đủ sức để sủa nữa sẽ bị ông chủ nấu rựa mận, bởi thế nó cứ cố đem sức tàn ra mà thỉnh thoảng cất lên những tiếng nghe thật thảm thiết. Đôi khi nó ước ao được bình thản, tĩnh lặng, được ngắm chiếc lá rơi xào xạc, nhìn bóng người qua đường. Và bây giờ nó rất sợ nghe tiếng chó hàng xóm sủa….
Chuyện 3: Kết cục của trí khôn
Một người thợ săn, với một con chó, sớm hôm gắn bó với nhau như hình với bóng. Một lần đi săn trong rừng, thấy một con chim ưng bị thương ở cánh. Người thợ săn mang về nhà đắp thuốc cho nó. Cảm cái ơn ấy, Chim ưng đã ở lại cùng người thợ săn.
Từ đó công việc trở nên phát đạt. Nhờ chim ưng mà họ biết rõ thời tiết, hướng đi, nơi nào có nhiều muông thú. Chim ưng bay trên cao chỉ hướng cho người thợ săn bắn trúng con mồi. Tiếng súng vang lên, và con chó băng mình chạy về nơi Chim ưng chỉ. Có mồi hay không là việc của Chim ưng, có bắn trúng hay không là việc của người thợ săn, con chó biết rằng hình ảnh của nó là chiến quả: ngậm con mồi đã bị bắn mang về.
Nhưng đêm ngồi trong lều, dưới ánh lửa bập bùng, người thợ săn thường hỏi chuyện Chim ưng và Chó. Chim ưng bao giờ cũng đưa ra những ý kiến xác đáng và hay ho. Quay sang xin ý kiến Chó, luôn luôn là tiêng rên ư ử khe khẽ, nó dụi mõm vào liếm láp bàn tay chủ nhân thay cho trả lời. Người thợ săn đưa tay bế nó lên lòng, ve vuốt rồi tiếp tục trầm ngâm….
Vết thương của Chim ưng tái phát, nên nhiều khi dự đoán định hướng và ý kiến của chim ưng không còn được chính xác như xưa. Có lần 3 thày trò kéo nhau về ướt lướt thướt và đói bụng vì chẳng săn được con mồi nào. Người thợ săn có ý không tin dùng Chim ưng nữa. Chim ưng biết vậy nên một lần để lại lời cáo biệt mà bay đi.
Không cần kể tiếp thì ai cũng biết: Một lần tim Chim ưng ngừng đập trên trời cao, xác nó rơi trên cánh rừng đại ngàn. Còn con chó đã được sống yên ổn, chung thân với người thợ săn đến hết đời.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiBệnh sùng bái thần tượng và sự rối loạn của giáo dục
05/04/2019Hư học hư làm, hư tài
16/04/2014Có khi bi quan khi nhìn vào thực trạng văn hóa
12/04/2016Hồng Thanh Quang (thực hiện)7 nguyên tắc sống bất di bất dịch của Đại bàng
24/12/2015Bài học cuộc sống từ "Vua hề Sác-lô"
07/12/2015