Lời khuyên của năm cũ
Đón xuân Đinh Hợi, tôi muốn “sửa" mình, mong sao sang năm mới “khỏe" hơn nữa - bằng cách xin năm cũ một lời khuyên.
Đấy là bộ phim tôi đã xem trên máy vi tính, xem đi xem lại với biết bao
Đĩa
Phải, tại sao như vậy...?
Ai định ra nó...?
Ai buộc nó...?Cái kiếp con người...
Những câu hỏi mênh mang ẩy cứ len lỏihay xuyên qua ngày tháng, giữ lại trong tôi hình ảnh một tráng niên trong phim, hoàn cảnh đưa đay vào con đường tìm đến cõi Phật...Một ngôi chùa đơn quạnh, giữa hồ nước tịch mịch bao la...Anh ta những mong thoát kiếp làmngười...Một thiếu phụ, đứa con trai còn ẫm ngứa trong tay...Đường cùng làmsao cũng dẫn dắt mẹ bồng con tìm đến chùa...Sức lực tàn tạ, người thiếu phụ ngã vật, nằm gục trên thềm đá sau cánh cổng chùa không người đóng mở...Ai có thể dằn lòng ngoảnh đi!?... Nhà tu hành tráng niên cung không thể dằn lòng ngoảnh đi.
Bàn tay nhà tu hành tráng niên đã đặt lên bàn tay người thiếu phụ... hai bàn tay đã tay trong tay...Mớ tóc rối bời che kín mặt người thiếu phụ, bàn tay kia nhà tu hành tráng niên đã đưa ra muốn áp má, những mong mắt tìm mắt...Thế nhưng cả hai bàn tay nhà tu hành tráng niên bất thần rụt lại...Sáng hôm sau chỉ còn lạiđứa trẻ gào khóc, bò một mình trên thềm đá… Người mẹ đã nằm sâu dưới hố nước...Nhà tu hành tráng niên bế đứa trẻ lên tay...Trong đáy mắt thơ ngây của nó, nhà tu hành tráng niên nhìn thấy tuổi ấu thơ của chính mình ngày nào, cũng bò một mình tìm mẹ trên thềm đá này...
… Rồi đến lượt ta sẽ về với Phật nhưthầy ta… Rồi đến lượt ta sẽ thả con vàođời... để con sẽ trở lại đây như chính ta hôm nay…nhà tu hành tráng niên tư lự...
Chẳng lẽ cứ phải luân hồi không dứt như vậy sao? Phim xem đã lâu, mà từng lúc vẫn dấy lên bứt rứt trong lòng, nhất là một khi thấy ngoài đời có biết bao nhiêu chuyện không đáng cứ lập đi lặp lại, như vòng quay của chiếc
Cái vòng quay bất di bất dịch ấy bao phen làm tôi mất ăn mất ngủ...
…Tại sao bàn tay nhà tu hành tráng niên không dám vén mái tóc của người thiếu phụ? Tại sao nhà tu hành tráng niên không dám bằng cả hai tay mình nắm lấy vận mệnh của chính mình và của cả ba người?... Giật đứt cái kiếp luân hồi...
Tôi ngộ ra thế nàn là quán tính lịch sử. Không dám vượt lên chính mình để chặt đứt cái quán tính lịch sử. Cái nghèo hèn cửa đất nước hôm nay chẳng lẽ còn do cái quán tính lịch sử buộc chặt vào chăng?
Ôi, đấy là lời khuyên của năm cũ?
Vượt lên chính mình... Rũ bỏ cái quân tính lịch sử để giành lấy những thành tựu to lớn hơn nữa, vững chắc hơn nữa… Rõ ràng năm cũ nói với tôi như vậy, trước thời vận mới của đất nước - nhất là năm đầu tiên với tính cách nước thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới, cũng là năm sẽ có bầu cử cơ quan quyền lực tối cao của cả nước... một Quốc hội thao lược chèo lái thành công con thuyền quốc gia thời hội nhập...
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí Thành“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005Văn hóa đọc cho thiếu nhi - cần không?
09/07/2005Phan ĐăngTri thức có thúc đẩy quá trình tiến hóa hay không?
26/07/2006Đỗ Kiên Cường