Sai lầm của kinh bang tế thế

10:13 SA @ Thứ Ba - 08 Tháng Bảy, 2014

Chuyện tôi viết dưới đây là hư cấu, nhưng thực là đã từng xảy ra trong lịch sử của nhiều Nước ở mức độ và tình tiết cụ thể khác nhau, nhưng cùng bản chất…Tranh đấu, thôn tính nhau dường như chưa bao giờ dứt trong dòng lịch sử của mỗi quốc gia và quan hệ quốc tế, nhưng mong mỏi sâu thẳm của Nhân loại là tìm được cách phát triển tiến bộ, được an hòa trong ngoài, bền vững muôn thuở...

Ngày xưa…

Có hai nước bên cạnh nhau, nhưng luôn dòm ngó muốn thôn tính nhau…mãi như thế mà chưa bên nào thấy có thời cơ, vì nước nào cũng cố xây thành cao hào sâu, tuyển mộ binh hùng tướng giỏi, lương thực tích trữ đầy kho, giao thương vẫn qua lại, dân tình ai cũng muốn yên thân ổn phận… Còn Vua thì cũng biết tự tu tỉnh để hào kiệt trí sĩ mong muốn đến mà cống hiến. Bao nhiêu năm như tế… có vẻ rất ổn…

Một hiền sĩ gặp được Vua Ta Ta Ca Bi, nhân đó bèn lựa lời : bẩm Bệ Hạ, xã tắc thái bình chả là điều rất tốt đó ru ? Hà cớ cứ phải nuôi mãi mộng bá quyền lẫn nhau…Nhà Vua nói : điều ta theo đuổi là muôn thưở. Hai bên cùng mạnh lên chưa phải là yên chuyện, mà là nếu nước kia không suy yếu đi thì ta phải mạnh hơn, ta chưa thể mạnh hơn thì phải làm họ bị yếu đi. Hơn nữa việc chiến tranh đối với loài người chính là động lực mạnh mẽ phát triển và thanh lọc. Ta không thế thì họ vẫn luôn luôn thế. Làm Vua ắt phải hiểu cái lẽ đó. Ta đã nghĩ: không gì đắc cách hơn là làm lân bang phải tan rã mục ruỗng từ Triều đình, phá hoại Nhân tâm. Các ngươi nên tìm giải pháp xứng đáng phò ta chứ không phải là khuyên những điều tầm thường của đám bình dân.

Bấy lâu, bao kẻ sĩ cứ tưởng kiến nghị làm nước hùng cường là cách tốt, nghĩ mãi cũng chỉ đến như những gì đã làm…đau hết cả đầu hủ nho….nay nghe Vua phán như thế, họ bừng bừng: bỗng thấy có nhiều cách xấu còn dễ hơn cách tốt…thế nên trăm ý tiểu xảo đua nở…đến dân đen cũng khôn hơn rận rệp mà cắn đốt nhau…cả Quốc gia từ đó nổi tiếng về thâm hiểm. Mới hay khi ‘Thiên Tử’ mà phát ra thứ tư tưởng như trên thì làm nảy nòi ngay trong nhân gian quốc nội vô vàn mầm xấu…

Rồi một kế sách tuyệt độc được dâng lên Vua Ta Ta Ca Bi phê chuẩn : chọn hai người : một là cung nữ Xide cực xinh đẹp múa giỏi hát hay và ích kỷ, hai là Vương phi Xahi nhan sắc trên trung bình khá nhưng mưu kế tuyệt vời. Cử đại sứ trân trọng mang dâng tặng với nghi lễ quốc gia cho Vua nước lân bang là Du Tro Sa Hu, cùng rất nhiều châu báu đến các quan đại thần người hơn người kém, kèm theo bao lời tán dương đến núi Thái Sơn phải mềm như bánh bột, nước biển Đông thành ngọt như hồ…

Từ đó…Vua Du Tro Sa Hu đắm chìm trong tửu sắc hưởng lạc cùng nàng Xide, bỏ bê Xahi…. Nàng Xide lấn lướt dần từ đòi hỏi ngày càng cao đến nung nấu muốn leo lên vị thế tót vời ở Hậu Cung. Nàng Xahi thân phận là vương phi mà bị ghẻ lạnh, hạ phẩm cấp nên dùng toàn trí lực ủ mưu dụ kế, âm thầm lôi bè kết cánh, đâm bị thóc chọc bị gạo….rất chi là phức tạp…


Ảnh minh họa. Đội mã binh của triều đình nhà Nguyễn.

Đến một hôm Xahi yết kiến Vua tâu : địa vị thiếp là vương phi mà bị đối xử không bằng thị tỳ thì xin Ngài giáng thiếp thành thị tỳ để cách đối xử bạc của Ngài được phải phép trong con mắt thiên hạ. Du Tro Sa Hu nghe thế nhưng biết không nên theo vì sẽ làm Vua Ta Ta Ca Bi chạm tự ái

Một hôm khác, Hoàng Hậu bị kích động, gặp Vua Du Tro Sa Hu nói : thần thiếp thấy Bệ Hạ ân sủng Xide như thế, lại cho cô ta ngồi bên ngai nghe Quốc sự, thật không dám có lời bình, nhưng Bệ Hạ đã có tình cảm đến vậy, cô ta đã được đến thế, để chính danh ngôn thuận cho uy tín trị Nước, chi bằng hãy phong cô ta làm Hoàng Hậu thay thiếp cai quản Hậu Cung. Vua nghe thích tai nhưng không thể dám vì Xide dù sao vẫn là người ngoại bang.

Đám quan lại vốn đã kì thị mâu thuẫn về quà cáp, nay mạnh ai nấy bè phái giành giật lợi quyền, tranh nhau ảnh hưởng. Bọn họ chỉ mong vua tiếp mãi ngập mê trong hoan lạc và nịnh nọt, tiếp tục mụ mị càng có cơ mà kiếm chác. Tinh thần tự tôn tự cường tự trọng không còn lấy một mẩu để vá víu nổi sự rách nát của lương tâm…Triều thần ngầm hãm hại nhau mà chẳng còn lấy ai là trung nghĩa, dân tình mất hết lòng tin, chán nản triệu người triệu cách giữ cho thân mình cốt đỡ đói khổ, họa tai…

Cứ thế từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài quan quan dân dân năm bè bày mối….Vua không thể làm tốt vai của Vua mà suy Đạo, quan mưu lợi việc của quan mà thất Đức, dân hoang tâm xa phận của dân đến loạn Đời, …từ đó có câu : Thượng bất chính Ha tắc loạn…Quốc gia bất ổn cốt không yên Nước….Lâu sau…Ta Ta Ca Bi qua tin tình báo…nhận thấy nước lân bang đã thối nát, nhược tiểu lắm rồi bèn chớp cơ hội Triều đình Vua Du Tro Sa Hu đang tranh cãi ẩu đả nhau về địa vị ngôi thứ, muốn mang đại quân tràn nhanh sang đánh chiếm…

Nhưng một kiệt sĩ bước lên tâu : Thưa Bệ Hạ, khỏi cần như thế…cứ để mặc lân bang như thế chẳng hơn ru…nó đã quá suy yếu và tự thua rồi …trước kia với cây gỗ người dân cũng sẵn sàng chiến đấu, nay vũ khí hiện đại chẳng dám mang dùng, lại thêm chả có nước nào thèm chơi với nó, ắt phải trở thành chư hầu cầu cạnh phục dịch Nước ta mà thôi, trong khi Bệ Hạ không phải mang tiếng xâm lược, lại lấy chuyện nước người làm bài học cho muôn dân nước mình cố giữ lấy sự thống nhất và hùng cường. Vua Ta Ta Ca Bi nghe theo, diễn tiến sau quả nhiên như thế.

Thời gian tiếp sau nữa, Vua Ta Ta Ca Bi ngửa mặt lên Trời than : Xã tắc đang yên bình, nước nào cũng có lối đi đến thịnh trị, cũng là mưu cầu đại nghiệp, thế mà Vua nước lân bang vì tham sân si ích kỷ tăm tối mà suy tàn, nhưng chính ta đã dấy lên trong lòng nước mình cái tư tưởng làm hại người thì nay bỗng lo sợ chính vì thế mà nay tuy có một Đất nước rộng lớn hơn trước nhưng nhân tâm đang hư hỏng. Thiên hạ sợ hãi mà xa lánh hết thì thân làm Đế nhưng bị sống trong tung tác của ma quỷ bên trong. Đường dùng để đi, Vua mưu việc kinh bang, nhưng Đạo để tế thế là điều Vua cần phải đạt! Các ngươi từ nay cùng ta nghĩ chính sách tốt mọi bề để trả lại quyền tự chủ cho nước lân bang, quyền sống bình đẳng cho muôn dân của họ, hòng mong kinh tế an sinh mở mang bằng hòa bình, giao thương tấp nập chả hơn ru, chả là điều mong muốn muôn thưở của mọi đất nước ru??? Hãy viết lại truyện này chia sẻ với các nước khác để cùng làm bài học nha…

FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Giờ mới thấm hai chữ “viển vông”

    23/06/2014Nguyễn Vũ"... phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó". Nay với thực tế diễn ra qua chuyến đi của ông Dương Khiết Trì mới thấm thía hai chữ “viển vông” này.
  • ‘Thoát Trung’ phải miễn dịch với ‘Gene Tàu’

    20/06/2014Nguyễn Tất ThịnhVề phương diện hội nhập toàn cầu thì chúng ta cần xây dựng quan hệ với tất cả các Nước khác đem lại lợi ích phát triển cho Đất nước, đồng thời phải chấp nhận mọi thực tế tốt / xấu, thuận / nghịch…trong ‘cuộc chơi vẫn chủ đạo là mạnh được yếu thua’ . Nhưng Trung Quốc, với hệ ‘GENE TÀU’ của họ sẽ luôn là ‘ĐẦU GẤU’ Quốc tế như tất yếu, khi nó ngự trong cơ chế Ngũ cường của LHQ, và tính ‘Sư tử dã man’ của nó...
  • Thánh Nhân và thế sự

    16/06/2014Nguyễn Tất ThịnhTrong hai bài viết về Thánh Nhân, tôi muốn đi sâu vào một hàm ý cốt lõi và mạnh mẽ nhất ‘Hào Kiệt như Sao buổi sớm’… sẽ khơi dậy được sức dân, ý dân, lòng dân, chí Dân vào sự nghiệp giữ nước và dựng nước… Nhưng Thánh Nhân mách bảo cho Nhân gian rằng…Nhân Tâm của Nhân dân trước hết cần nhận biết được đâu là Đúng đắn, thế nào là Lẽ phải, nhận ra Chân Giá trị…Hào Kiệt xuất hiện, cùng Nhân Dân đi đến Thịnh Vượng...
  • Trò chuyện với Thánh Nhân

    12/06/2014Nguyễn Tất ThịnhNếu Thích Ca Mâu Ni dặn: đừng gọi ta là Phật Tổ, vì Tánh Phật có trong Chúng sinh! Thì tôi nghĩ trong mỗi con người tưởng như bình thường cũng vốn chứa đựng sẵn tố chất của Thánh Nhân rồi ! Thượng Đế dùng một phần tinh thần của Ngài để tạo ra Chúng sinh…Sau này Nhân loại đã tưởng tượng ra bao nhiêu vị Thần Thánh thì ý nghĩa của điều đó là chất Thánh Nhân nằm chính trong Nhân Loại. Có điều ai khơi dậy được trong bản thân và rèn luyện được phẩm chất để khai mở ...