Nạn chờ... “cấp trên”

04:24 CH @ Thứ Ba - 13 Tháng Mười Hai, 2005
Bạn đã bao giờ đến dự những cuộc họp, hội thảo, tổng kết, mít tinh... mà nhìn thấy Ban tổ chức đầy vẻ căng thẳng, lo âu? Không phải họ lo vì người đến dự ít mà lo vì chờ mãi mà cấp trên chưa thấy ló mặt. Hầu hết các “cuộc, cuộc” như vậy đều khiến những người tổ chức đau đầu: Nếu “Sếp” không đến thì coi như công toi.

Thực tế thì việc chờ cấp trên đến dự hội thảo, tổng kết đang trở thành một vấn nạn không nhỏ hiện nay, bởi vì “sếp” thì có ít mà hội thảo, hội nghị, mít tinh, tổng kết lại quá nhiều, mà cuộc nào cũng phải mời cho kỳ được “sếp” tới dự.

ChờVIP (nhân vật quan trọng đặc biệt)

Cách đây một thời gian (giữa tháng 11/2005) tại khách sạn Sofitel Plaza Hà Nội, Hãng xe máy Sufat, tổ chức giới thiệu một mẫu xe máy mới. Tất nhiên là họ tổ chức rất rầm rộ. Nhưng BTC thì cứ chạy như đèn cù, mồ hôi mồ kê chảy dài trên má, chỉ vì mỗi một việc: Không biết vị thứ trưởng Bộ X. có đến dự không. Mà đó là quan chức VIP được coi là không thể thiếu vì ông này phải lên phát biểu.

Khá nhiều khách tỏ vẻ rất bực bội vì nạn phải ngồi chờ vị quan chức kia và họ đã bỏ về khá nhiều dù buổi lễ chưa khai mạc. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì vị thứ trưởng kia cũng xuất hiện. BTC thở phào nhẹ nhõm. Phát biểu của ông thứ trưởng cũng chẳng có gì to tát, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những lời sáo rỗng, chung chung “chúc mừng, sẽ tạo điều kiện...” này nọ.

Một công ty chuyên về may mặc khá nổi tiếng cũng rơi vào tình trạng tương tự: BTC cứ hết đứng lại ngồi, rồi lại chạy ra ngoài cổng, gọi điện thoại cứ loạn lên để nghe ngóng thông tin xem vị lãnh đạo kia có đến được không?.

8 giờ, rồi 8h30 phút, BTC toát mồ hôi hột vì lo lắng thì bỗng nhiên đoàn xe của lãnh đạo xuất hiện. BTC mừng còn hơn bắt được vàng. Vị lãnh đạo cũng chỉ phát biểu ít phút rồi lại phải bận và rời khỏi cuộc tổng kết ngay, nhưng với BTC thế là quá thành công bởi chỉ cần có mặt của lãnh đạo là đủ.

Tại Khách sạn Mélia Hà Nội, trong một hội thảo về đào tạo nguồn nhân lực cũng vừa mới tổ chức gần đây, nhiều vị khách cũng trong tình trạng không biết nên nằm hay nên ngồi vì cả hội nghị đều dài cổ chờ một lãnh đạo trên Bộ xuống. Trễ đến hơn nửa giờ thì cả hội nghị chưng hửng vì vị này do bận nên không thể xuống được. Cuối cùng thì hội nghị diễn ra như cơm nguội, tẻ ngắt vì... không có cấp trên xuống dự.

Hàng trăm vị khách mời trong một cuộc hội thảo của bậc tiểu học thuộc Bộ GD&ĐT, diễn ra tại khách sạn Bảo Sơn đã phải trải qua một cuộc chờ đợi dai dẳng. Theo lịch đã được ấn định, cuộc hội thảo sẽ bắt đầu vào 8h nhưng đến 8h15 vẫn chưa thấy ai chịu đứng vào cây micro ở bàn điều khiển hội thảo.

Khi tiếng của người dự hội thảo đã làm râm ran cả hội trường, đại diện của ban tổ chức mới chịu đứng lên lí giải rằng, phải chờ đợi Thứ trưởng của Bộ đến phát biểu khai mạc. Không hề có một tiết mục ca nhạc, không hề có một hình thức tiêu khiển nào để “câu giờ”, BTC chỉ còn biết để khách dài cổ ngóng đợi.

Phải đến 9h, vị lãnh đạo mới xuất hiện. Thực ra, vị lãnh đạo này đã phải chạy sô hội nghị, trước đó bà đã phải khai mạc một hội nghị khác cũng của ngành giáo dục, có nội dung về giáo viên, diễn ra tại khách sạn Kim Liên.

Thực tế, lời xin lỗi nhẹ nhàng của vị lãnh đạo không đủ để làm cho không khí hội thảo trở nên hứng khởi sau quãng thời gian gián đoạn quá lâu. Nếu làm một phép tính, những người dự hội thảo đã bị tước đi hàng trăm tiếng đồng hồ, cho dù có không biết bao việc đang chờ họ ở cơ quan.

Trên đây chỉ là một trong hàng trăm ví dụ về các cuộc họp, hội thảo mà phóng viên KH&DT chứng kiến.

Kịch bản hội nghị, tổng kết: lãnh đạo là nhất

Trong bất cứ giấy mời nào mà bạn nhận được đều có một “mô- típ” rất giống nhau: “Đón khách, tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu, giới thiệu lãnh đạo cấp trên, diễn ra hội nghị,tổng kết... rồi sau đó bao giờ cũng có phần: Lãnh đạo cấp trên phát biểu (hoặc chỉ đạo)”.

Khi đến hội nghị, khách đến dự đều nhận thấy là dãy bàn đầu tiên bao giờ cũng được phủ khăn trắng, trang trọng, trên có cắm hoa, nước rót, đó là bàn dành cho khách VIP. Đôi khi chẳng có mấy khách cấp trên dự nên dãy bàn này có khi gần như trống trơn. BTC cuối cùng đành “kính thưa” mấy vị be bé để thế vào. Hầu hết khách dự đều ngồi ngủ gật, thỉnh thoảng vỗ tay chiếu lệ và liếc đồng hồ chờ cho hết giờ.

Ngay cả phường, xã... cũng có kịch bản như vậy

Nạn chờ cấp trên đến dự hội nghị, tổng kết đã trở thành một nỗi ám ảnh hiện nay với rất nhiều người. Ngay cả ở cấp phường, xã, huyện, thị... thì các cuộc họp, tổng kết cũng rơi vào cái nạn chờ cấp trên.

Một phường của Quận Thanh Xuân, Hà Nội có một hội nghị về văn minh khối phố, nhưng cũng phải chờ đến gần nửa tiếng đồng hồ để đợi một vị phó phòng phụ trách văn xã của quận xuống dự và phát biểu.

Tại cuộc gặp gỡ mới đây để phát động quỹ học bổng giáo dục do Cty TH (Hà Nội) tổ chức nhân ngày 20/11 tại một phường của quận Ba Đình, khoảng hơn hai chục khách mời cứ lang thang hết góc này sang góc khác của hội trường vì BTC đang cố gắngchờ khách VIP.

Cuối cùng thì khách VIP không đến (do bận đột xuất), thế là BTC tiếp tục mời “quý khách” chờ thêm ít phút nữa (ít phút này cũng khoảng nửa tiếng). Cuối cùng thì lễ phát động diễn ra trong không khí buồn tẻ vì không có VIP nào ngồi dự.

Khu phố, thôn, làng, tổ chức cái gì bao giờ cũng cố mời được lãnh đạo xã,phường,tới dự. Phường thì cố gắng làm sao để lãnh đạo quận tới dự. Còn quận thì chờ lãnh đạo tỉnh, thành phố. Các cuộc của Bộ, ngành cũng đều như vậy. Cứ như thế dắt dây nhau.

Thực ra nhiều vị lãnh đạo cấp trên cũng không hề muốn tỏ ra quan trọng khi không đến hoặc đến trễ các cuộc hội họp, tổng kết, nhưng lãnh đạo thì ít mà hội họp, tổng kết thì quá nhiều làm sao mà đi cho xuể được.

Tâm sự của người phải chờ đợi

Đinh Thị Thuý Hà(công ty vận tải và thuê tàu VatcFracht): Nhàm chán và mất hứng thú

Tôi từng dự nhiều hội nghị, hội thảo và đã nhiều lần phải chờ đợi. Thực ra, chúng tôi đã phải sắp xếp thời gian, thậm chí phải huỷ công việc để đến dự hội nghị nên rất dễ “xúc cảm”. Ai cũng cảm giác khó chịu, nhàm chán và mất hứng thú...

Nhưng người làm muộn cuộc họp là sếp ở trên nên cũng không dễ để góp ý trực tiếp. Theo tôi, chúng ta cứ bắt đầu vào thời gian đã ấn định. Nếu chúng ta thực hiện vài lần như vậy, có lẽ người lãnh đạo đến muộn sẽ phải điều chỉnh mình hoặc ít ra phải báo trước khoảng thời gian có thể xê dịch của mình.

Trần Văn Hiển, (công ty cổ phần viễn thông Việt Nam): Cứ tiến hành đi...

Có không ít những cuộc họp tôi được tham dự đã phải dãn nở 15- 30 phút để chờ một vị lãnh đạo cấp trên nào đó. Nhà nước đang rất quan tâm đến chuyện họp hành, đến hiệu quả công việc... vậy thì tại sao chúng ta lại cứ thản nhiên lãng phí thời gian để chờ một người.

Chúng ta nên chủ động bắt đầu công việc theo đúng thời gian ấn định và cắt cử người ghi lại các ý kiến các nội dung để báo cáo với sếp. Theo tôi, chỉ trong trường hợp còn nhiều những ý kiến trái chiều, chúng ta mới cần tới ý kiến cuối cùng của sếp.

TS Quách Tuấn Ngọc,(Giám đốc trung tâm tin học của Bộ GD- ĐT): Không đủ lãnh đạo để đi khai mạc

Nếu phải chờ, có lẽ tôi sẽ... bỏ về. Nhưng điều tôi muốn nói nhất là căn bệnh sính mời lãnh đạo hiện nay: ai tổ chức hội nghị, hội thảo hay sự kiện cũng tìm cách mời vị lãnh đạo nọ, vị cấp trên kia để gia tăng phần long trọng. Đó chính là đầu mối của nhiều sự phức tạp.

Nguyên Phó Thủ tướng Nguyễn Khánh từng nhấn mạnh rằng:Các bộ ngành không đủ lãnh đạo để đi khai mạc, nhiều khi phải bổ sung thêm người lãnh đạo để làm việc này.Người lãnh đạo cứ đi hết hội nghị này tới hội nghị khác cũng chẳng còn thời gian cho quản lí điều hành công việc...

Theo tôi, với sự phát triển của công nghệ hiện nay, chúng ta có thể vận dụng để hạn chế việc đi lại, hạn chế việc đến muộn của các sếp. Chẳng hạn, vừa rồi Bộ trưởng Bộ GD- ĐT đã ngồi ở Hà Nội, khai mạc một hội nghị lớn của ngành diễn ra ở Hà Tĩnh, thông qua việc khai thác những tính năng của mạng Internet.

Nguyễn Hồng Lụa(Hội Nghiên cứu khoa học Đông Nam Á): Đừng tra tấn mọi người.

Với các cuộc họp, “hạnh phúc” là không phải chờ đợi. Ngồi chờ ở đó luôn làm người ta rơi vào cảm giác về sự vô vị, nếu không muốn nói là sự tra tấn.

Đó là chưa kể đến sự lãng phí vật chất mà chúng ta hoàn toàn có thể tính được... ở đây cần nhìn nhận dưới hai khía cạnh: thứ nhất, lãnh đạo phải là người có ý thức cao hơn người khác, tại sao họ vẫn là nguyên nhân gây ra sự chờ đợi của cả trăm người; thứ hai, người Việt Nam lâu nay luôn bị phê bình là có thói quen bị động trong công việc, tại sao chúng ta không nỗ lực khắc phục, không quyết tâm vươn tới sự tự chủ trong công việc? Lãnh đạo hay muộn nhưng chúng ta đừng để mình bị cuốn theo sự muộn đó của họ.

LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Gửi Đoàn của tôi

    17/01/2016Thảo Hảo... đến cái bản báo cáo công việc của đoàn viên cả nước không thôi, mà thanh niên bình thường, nếu không quen với từ ngữ hội nghị, cũng không hiểu được...
  • Chỗ mạnh, chỗ yếu trong tâm lý con người Việt Nam khi đi vào thời đại văn minh trí tuệ

    09/12/2015GS.TS. Hoàng TụyPhân tích để hiểu rõ những đặc điểm văn hoá, tâm lý của dân tộc, những truyền thống tốt, những yếu tố tích cực, thúc đẩy sự phát triển, cùng với những nhược điểm, những yếu tố chưa tốt, thậm chí tiêu cực, đang hoặc sẽ níu kéo chúng ta lại sau, là việc làm hết sức cần thiết để giúp xây dựng một chiến lược phát triển đúng đắn, phù hợp hoàn cảnh và điều kiện thế giới ngày nay...
  • Thói hư tật xấu của người Việt: Học đòi làm dáng, sùng ngoại quá nặng, ...

    29/05/2015Vương Trí NhànCứ chiều đến, độ sáu bảy giờ, đứng ở góc hồ Hoàn Kiểm, trông kẻ đi qua người đi lại, thấy ngứa mắt quá. Nhăng trông mấy ông ăn mặc quần áo Tây. Gớm, sao mà khéo bắt chước, giả sử sự học hành, sự buôn bán mà cũng bắt chước được khéo thế thì hay quá!
  • Thể chế và Thành tích

    25/10/2014Nguyễn Trần BạtBất kỳ nhà nước hay hệ thống chính trị nào cũng phải trả lời câu hỏi làm thế nào để phát triển hay làm thế nào để giảm thiểu rủi ro trong tiến trình phát triển. Trong quá trình đi tìm lời giải cho câu hỏi này, càng ngày người ta càng nhận ra vai trò của thể chế đối với phát triển, nghĩa là, một thể chế tốt sẽ đẩy mạnh tốc độ phát triển và tăng cường chất lượng phát triển; ngược lại, một thể chế bất hợp lý sẽ kìm hãm tốc độ phát triển và làm suy thoái chất lượng phát triển...
  • Bệnh thành tích đã lan rộng!

    07/12/2005Ngọc MinhChạy theo thành tích đã trở thành bệnh - bệnh thành tích. Bệnh này không trực tiếp gây chết người, nhưng có thể làm "chết" một phong trào, làm "chết" sự trung thực, làm "chết" lòng tin và làm "chết" sự phát triển, gây ra tính gian dối, kiêu ngạo...
  • Đã bắt đầu bàn chuyện thiết thực

    17/11/2005100% thành viên Chính phủ tán thành bỏ việc cấp phép lập website, chỉ yêu cầu đăng ký. "Biết là không cản được, nhưng làm như vậy cũng có phần răn đe trong đó"...
  • Những ngộ nhận danh xưng tốn kém

    25/08/2005Nguyễn Văn TuấnTrong vòng vài năm trở lại đây, có nhiều nhà khoa học hoặc được kết nạp vào New York Academy of Science (Viện hàn lâm khoa học New York), hoặc đề cử có tên trong các từ điển danh nhân loại “Who is Who”. Cố nhiên các nhà khoa học này có ít nhiều đóng góp quan trọng cho khoa học, nhưng việc họ có tên trong các từ điển danh nhân hay được phong tặng những danh hiệu to lớn như thế có thực sự là một vinh dự, hay phản ánh tầm cỡ vĩ đại của nhà khoa học, hay là nạn nhân của những chiêu thức tiếp thị tinh vi của các công ti chuyên kinh doanh tiểu sử? Đây là một vấn đề cần xem lại cẩn thận. Trong bài viết này, tôi sẽ trình bày một số thông tin liên quan để bạn đọc lượng xét.
  • xem toàn bộ