Chuyện tình tháng 3

10:13 SA @ Thứ Tư - 04 Tháng Ba, 2009

Lại một Tết đơn côi, lại một ngày Valentine buồn tẻ, lại một mùa Xuân sắp qua và Ngày 8 – 3 sắp tới. Công việc đầu năm nhàn rỗi mà tôi vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo cô đơn, trống vắng. Tôi được người đời tặng cho danh hiệu doanh nhân thành đạt. Trên thương trường thì cũng thành đạt thật, nhưng ngẫm lại, trong cuộc sống riêng tư, có lẽ, tôi là người thất bại trong tình trường. Đã hơn bốn mươi mùa Xuân qua đi mà tôi vẫn lẻ loi chiếc bóng. Mỗi khi Tết đến, Xuân về tôi thấy mình gần như chai sạn, không còn cảm thấy mùa xuân dịu êm. đắm say... như hồi còn trẻ nữa. Có lẽ câu nói “mỗi năm một tuổi như đuổi Xuân đi” giờ lại đúng với tôi.

Thời con gái tôi cũng khá xinh (là mẹ và các bạn mình nói vậy) và rất mộng mơ, đi ra đường cũng nhiều anh ngoái trông sái cổ! Là nói bốc thế cho vui chứ chắc tôi chưa đạt mức "nhất cố khuynh nhân thành" như nhà thơ Lý Diễn Niên đời Hán tả người đẹp đâu. Nhưng tôi vẫn tự hào đã có nhiều “anh chết”, ấy vậy mà chẳng hiểu vì đâu tôi lại chưa kết được một ai. Cũng đã nhiều lúc tôi thấy trái tim mình rung động và phân vân giống hệt như tâm trạng của nàng Kiều khi gặp gỡ Kim Trọng,

“Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không”.

Và rồi cái duyên của tôi cũng chỉ là duyên bẽ bàng. Bây giờ, đôi khi buồn nhớ lại mối tình đầu của tôi, cái anh chàng “Kim Trọng” ấy, vẫn làm tôi bồi hồi. Mối tình “ sét đánh” của chúng tôi bắt đầu từ một buổi chiều mưa tháng 3, trên xe buýt số 26. Cái anh chàng đến lạ, săn đuổi ráo riết khiến tôi thấy tự hào vì có được một người yêu cao ráo, đẹp trai, có nghề nghiệp vững vàng. Chàng tốt nghiệp đại học Tổng hợp còn tôi lại là dân Kinh tế. Chuyện cũng hợp nhau. Hai đứa yêu nhau được hơn một năm thì tôi nhận được giấy báo đi học cao học ở nước ngoài. Chàng phản đối kịch liệt và có lúc giận dỗi:

“Không cao học, thấp học gì hết! Ở nhà!”

Anh lên giọng kể cả còn tôi thì khóc mấy đêm liền. Tôi chợt nhận ra chân tướng ích kỷ của người yêu, anh coi thường sự nghiệp thăng tiến của tôi. Thế là vết rạn đã hình thành. Ngày 8/3 năm ấy, chàng "Kim Trọng" tặng tôi một bó hoa ly mà không phải là hoa hồng. Hôm tiễn tôi ở sân bay chàng chỉ nói một câu nhạt nhẽo "Chúc em đạt được ước mơ!" thế thôi!

Và thế là… thôi .

Tôi sang Paris lao vào học tập và nghiên cứu để quên đi nỗi buồn trống vắng và cùng để thể hiện bản lĩnh của mình. Cứ thế cho đến khi cầm được cái bằng tiến sĩ trong tay tôi mới giật mình: Mình đã qua cái tuổi "băm" thật rồi sao? Đám đàn ông con trai bây giờ nhìn tôi với con mắt kính nể, thờ ơ, ít kẻ dám bông đùa bỡn cợt. Cái khổ tâm của người con gái có địa vị xã hội, có bằng cấp cao có lẽ chính là mất đi sự bám đuổi của những anh chàng lãng mạn. Tôi lại lao vào công việc và quên đi những chuyện đời tư. Cái cô bạn thân ngày xưa mỗi khi gặp cũng chỉ ghé tai thì thào: “Duyên à, bao giờ cho tao ăn kẹo?”. Tôi véo nó một cái rõ đau cho bõ ghét. “Liệu cái mồm loa mép giải của mày. Cứ giới thiệu đi rồi lo cho ăn kẹo cả gói!” .

Thực ra, lũ bạn thân cũng rất quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi, bọn họ cũng đã nhiều lần làm mai làm mối nhưng chưa ai làm tôi rung cảm. Có anh chàng, khi đến thì nói liên hồi, toàn chuyện trên trời dưới biển, từ Việt Nam gia nhập WTO rồi đến thị trường chứng khoán của Mỹ, từ chuyện lụt lội trong Nam ngoài Bắc đến giá cả leo thang... Có anh chàng lại dương dương tự đắc coi đàn bà chỉ là cái xương sườn của Adam mà thôi. . . Lại có chàng đến làm quen nhưng hình như chỉ để tìm . . . tứ thơ cho bài thơ tình dang dở! ? ? Ngay cả hình thức và cách ăn mặc của các vị đôi khi cũng làm tôi hơi ớn! Có vị dù đầu trọc lốc, để râu cho ra vẻ nghệ sĩ; có vị thì comple cà vạt đầu tóc bóng lộn, xịt nước hoa cho ra vẻ thương gia thành đạt. . . Mỗi lần đi ăn, đi chơi với bọn họ vui thì có vui, nhưng về nhà tôi vẫn không thể nào xóa đi nỗi cô đơn trong cuộc sống. Tôi vẫn biết cô đơn là hệ quả tất yếu của cuộc sống độc thân và đáng tiếc là hệ quả đó lại do chính tôi tự chọn. Ngày và đêm của tôi hình như dài hơn rất nhiều so với các bạn. Tôi biết mình thất bại là do cứ luôn luôn đòi hỏi người đàn ông mình yêu phải nhất thiết hơn mình về mọi mặt, hơn hẳn mình một cái đầu để tâm phục, khẩu phục". Thứ nữa là cuộc sống xung quanh lại làm cho tôi sợ: sợ bị bỏ rơi hay bị ruồng rãy hững hờ; sợ một cuộc sống gia đình gò bó đầy gian nan vất vả và đôi khi còn đau khổ nữa.

Mỗi khi bắt gặp cái cảnh từng đôi, từng đôi dắt díu tựa bờ vai đi bên nhau hay các bà mẹ trẻ dắt díu con đi dạo, tôi là thấy thoáng buồn. Để tránh nỗi buồn đơn chiếc, tôi cũng đã có những cái tạm gọi là "kinh nghiệm" chống cô đơn. Trước hết phải "tự hào": mình là người tự do. Không ai kiểm soát, khống chế, không lo thu nhập tính toán chi li cho gia đình. Mình có thể tiêu thời gian rỗi cho đi siêu thị, nhà hàng, gặp gỡ bạn bè thoải mái.

Khi cần một cảm giác được chăm sóc nâng niu, chiều chuộng thì tìm đến một salon, thư gian ở một spa nào đó. Cũng có thể mở một website kết bạn, tán phét cho vui . . .

Nhưng tôi thấy có ý nghĩ hơn cả là tích cực tham gia vào một công tác xã hội nào đó. Ví như mùa xuân năm ngoái, đến thăm một xã vùng cao, miền núi phía Bắc bắt gặp cảnh các em đi chân trần, thiếu áo quần trong những ngày đông tháng giá, tôi thấy xúc động lạ thường và từ đó tôi đã không còn thấy cô đơn trống vắng, vui vẻ lao vào công tác từ thiện vùng cao gần hết cả năm. Năm nay, khi đang chuẩn bị cho một chuyến đi mới thì cô bạn thân xuất hiện đột ngột. Hắn giơ cao tờ Văn nghệ và hét toáng lên:

“Duyên này, có người làm thơ tặng mà đây này”

“Ai thế?”

Tôi giật vội tờ báo. Trên trang thơ của báo Văn nghệ tháng 3 in đậm bài thơ có cái tít “Ngậm ngùi” dưới có dòng chữ in nghiêng "Thân yêu tặng Duyên".

Tôi đọc lướt qua và sững sờ. Trời ơi, cái anh chàng "Kim Trọng" ngày xưa của mình đâu có “khô như ngói”. Mà sao anh ấy cũng lâm vào cái cảnh cô đơn! Bài thơ khá dài, kể lại bao nhiêu kỷ niệm của chúng tôi (xin trích ra vài đoạn để các bạn cùng tỏ)

Ngậm ngùi
(thân yêu tặng Duyên)

Vắng em tháng 3 ngày 8.
Nhìn hoa lại nhớ tới người.
Cô đơn không tan trong rượu.
Thành sầu đong mãi trong tôi.

Tin em mỗi ngày một vắng
Người đi góc biên chân trời.
Bâng khuâng đếm mùa lá rụng.
Đường xưa lối cũ, mình tôi.

Bơ vơ tìm về dĩ vãng.
Buồn vui thấp thoáng bóng em
Khói hương Tây Hồ vẫn ngát.
Lời thề sao đã vội quên?

Em bay đến miền xa lạ
Nửa vòng trái đất xa xôi.
Dư âm những lời hò hẹn
Vọng về tê tái hồn tôi ?

Em ạ! Giờ tôi mới hiểu:
Tình Em - Một ánh sao rơi!

Câu kết của bài thơ làm tôi sao xuyến. Thế đấy!

Sao anh nỡ ví mối tình đầu của hai chúng tôi như một ánh sao rơi chỉ lóe sáng chốc lát trong đêm đen mù mịt! Không! Không phải thế.

Tôi có lỗi hay là anh đã sai?

Giờ này anh ở đâu mà lại cũng cô đơn, trống vắng?

Bao nhiêu năm rồi, anh im lặng, biệt vô tăm tích . . . Và bỗng nhiên tôi . . . muốn khóc!

Cô bạn thân ôm chầm lấy tôi: Để tao truy tìm địa chỉ của hắn ta cho mày. Hãy chuẩn bị tinh thần cho cuộc tái ngộ!"

Tôi chỉ cười gượng và trong óc bỗng lóe lên một tia hi vọng: “Tháng 3, tháng 3 ơi…!”.

Nguồn:
FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Lịch sử ngày Quốc tế phụ nữ 8-3

    08/03/2020Minh BùiNgày 8 tháng 3 năm 1857, các công nhân ngành dệt chống lại những điều kiện làm việc khó khăn và tồi tàn của họ tại Thành phố New York: 12 giờ làm việc một ngày. Hai năm sau, cũng trong tháng 3, các nữ công nhân Mỹ trong hãng dệt thành lập công đoàn (syndicat) đầu tiên đã được bảo vệ và giành được một số quyền lợi...
  • Dại ba năm khôn một giờ

    27/03/2016Phạm Bích SanCứ như theo quan sát của riêng tôi thì những chị em nào mà dại đúng lúc thì thế nào cũng lấy được chồng. Còn anh em nào mà lúc nào cũng khôn thì trước sau sẽ ế vợ. Tất nhiên hôn nhân truyền thống không bàn đến ở đây.
  • Phụ nữ có một ngày

    06/03/2016Nguyễn Việt HàKiến thức nhập môn ngôn ngữ học của người Ăng Lê cho rằng, chữ đàn bà (woman) được tạo ra từ sự đau khổ (woe) của người đàn ông (man) . Căn cứ vào đấy, nhiều nam triết gia lương thiện bi thảm xác định, đó là một tiên đề bất khả sửa chữa, một kiểu chấp nhận số phận hao hao như sống chung với lũ. Tuy nhiên họ vẫn cố khuyên những thằng con giai mới lớn hãy nên nhìn sự hồn nhiên vui đời của những nông dân Nam bộ trong mùa nước ngập. Người ta vẫn nhậu, vẫn đờn ca cải lương, vẫn sòn sòn đẻ năm một không nửa lời oán thán.
  • Thời đại "đàn bà con gái"

    06/03/2015Thời Trang TrẻLà đàn ông, ai cũng biết tai hoạ kinh khủng nhất đối với thế giới đàn ông là gì. Xếp hạng nhất là tai hoạ: nam giới phải phục tùng phụ nữ...
  • Đàn ông tặng quà

    06/03/2015Nguyễn Việt Hà"Hôm nay mùng tám tháng ba. Chị em phấn khởi đi ra đi vào". Đây là cặp lục bát khuyết danh hiện đại tầm cỡ báo tường, suýt nữa sẽ được trở thành ca dao nếu nó bớt đi cái phong vị hứng khởi tiểu khí mang sắc mầu tủi thân. Ở cái này đặc biệt của phụ nữ ấy, nhiều các chị em tre trẻ thường hay được đám đàn ông tặng quà...
  • Những chiếc bẫy của đàn bà

    07/05/2008Dương dươngBộ não của phụ nữ giới khác nhiều so với phái nam chúng ta. Họ không bao giờ thỏa mãn với hạnh phúc. Họ luôn nghĩ ra những mâu thuẫn, những bi kịch, những điều đâu đâu. Chính vì vậy họ luôn muốn trắc nghiệm với bạn thông qua những câu nói tưởng như rất ngây thơ. Xin hãy cẩn thận vì nhiều khi, đó là những “ chiếc bẫy” dành cho bạn đấy...
  • Tình ảo

    02/04/2008Hương ĐinhCái tên "Tình ảo" có thể khiến người đọc đón đợi một câu chuyện mang màu sắc hoang đường? Nhưng như chính tác giả từng nói, trong cuộc sống này, ranh giới giữa ảo và thực thật khó phân định. Biết bao nhiêu điều không thể xác quyết là ảo hay thực. Ảo mà thực đấy. Thực mà ảo vậy...
  • Một tôi và một đám đông

    06/03/2008Nguyễn Thị Châu GiangChuyện tình bắt đầu từ bậc thang này. Không phải bậc thang trong một ngõ tối dẫn lên căn phòng tù túng có chiếc giường đôi phủ drap trắng vứt nhàu nhò quần áo. Không phải bậc thang dẫn lên quán cafe đèn mờ nằm trên gác có những mái tóc dài, ngắn trộn vào nhau lẫn lộn khói thuốc khét nghẹt...
  • Chỉ cần một trái tim và một… cái máy tính

    23/01/2008Nguyễn Vĩnh NguyênĐường truyền không chỉ là một đường truyền tốc với tốc độ mạng nhanh, chậm vô cảm được đặt tên bằng FPT hay ADSL mà đó là thứ đường truyền… chạy ngược vào tim. Ở đó có những khoảng lặng, những xúc cảm, những tâm tình ngổn ngang muốn chia sẻ.
  • Quy luật tình yêu

    06/12/2007Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau: Sòng phẳng: Cho = Nhận, Ích kỷ: Cho < Nhận, Vị tha: Cho > Nhận...
  • Rồi sẽ yêu ai

    06/11/2006Phan Thị Vàng Anh"Hoàn ơi, có thằng mết mày lắm đấy . Ở cùng tổ mày, nhà trên đường mày về. Mày đứng, nó ngồi thì cao bằng nhau". Cả bọn ngồi vắt vẻo trên lan can nhìn tôi chờ đợi...
  • Khi người ta trẻ

    06/11/2006Phan Thị Vàng AnhGiỗ cô tôi vào khoảng tháng sáu âm lịch. Tôi không nhớ rõ ngày, chỉ biết trong cái tháng âm ấy, vào gần những ngày tang tóc ấy, bà tôi như một người khác, lờ đờ, uất ức, lẫn lộn...
  • Sau những hẹn hò

    06/11/2006Phan Thị Vàng AnhTỉnh dậy thấy trời mờ mờ sáng và tiếng radio, tiếng trẻ con léo nhéo ngoài đường, tôi mất vài giây để xác định xem lúc này là năm giờ sáng hay sáu giờ chiều. Đầu giường, một phong bì với rất nhiều con dấu chồng chéo nằm đợi. Tôi cầm lên, nhìn qua một cái rồi nhét xuống dưới chiếu. Đây là chỗ tôi để thư, những cái thư tôi ghét...
  • Ví dụ ta yêu nhau

    11/11/2003Đoàn Thạch BiềnXin giới thiệu các bạn một chuyện tình lâm ly, nên thơ của nhà văn Đoàn Thạch Biền viết năm 1974 (năm 1995 NXB Trẻ đã xuất bản lại lần thứ 3): Mỗi cuốn sách có một số phận. Cuốn sách này cũng vậy. Nó được in lần đầu vào tháng 7 năm 1974 dưới bút hiệu Nguyễn Thanh Trịnh. Và rồi mất hút. 15 năm sau nó mới có dịp in lần thứ hai và 21 năm sau in lần thứ ba. 21 năm đối với một tác phẩm có thể đã là quá dài, cũng có thể là còn quá ngắn, để đánh giá tác phẩm ấy. Nhưng riêng với người viết, hẳn thật sự bồi hồi xúc động. Hệt như người cha gặp lại đứa con đầu lòng, sau 21 năm thất lạc, xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà mình trong một đêm mưa.
  • xem toàn bộ