Có “cái tình”, “cái lí” mới trở thành hiện thực
Cuộc sống đã cho thấy mỗi cá nhân muốn tồn tại và phát triển thì phải có những hành động tích cực tác động vào đối tượng khách quan như tự nhiên, xã hội, con người..., thông qua các hoạt động giao tiếp, lao động, học tập...Để đi tới hành động, trong mỗi chủ thể đều diễn ra những quá trình tâm lý gọi là nhận thức, tình cảm... Nhận thức là quan sát, suy nghĩ tưởng tượng, phân tích, luận đoán..., mà ngôn ngữ dân gian gọi chung là "cái lý". Sau nhận thức, tùy từng cá nhân, ở mức thấp hoặc cao sẽ xuất hiện rung động, hứng thú, cảm xúc, tình cảm... Đó là "cái tình".
Kinh nghiệm sống cũng như khoa học đã phát hiện rằng, nếu chỉ dừng lại ở quá trình nhận thức, mà không xuất hiện sự "động lòng", nghĩa là chỉ có cái lý mà không có cái tình, thì không thể tạo nên nhu cầu, động cơ... để thúc đẩy thành hành động. Hoặc giả nếu có hành động, thì hời hợt, giả đò nửa vời, không thể tác động đến hiện thực một cách có kết quả.Hành động hoàn toàn theo cái lý, không có cái tình thường bị lên án, chê bai nhiều nhất trong hoạt động giao tiếp. Ngay trong hoạt động học tập, nhằm chiếm lĩnh các kiến thức khoa học, nếu không có hứng thú, thì sự lĩnh hội sẽ thụ động, kiến thức không trở thành vốn kinh nghiệm riêng của người học và đặc biệt là nó sẽ chẳng được vận dụng vào thực tế cuộc sống. Bởi vậy nhà triết học và giáo dục của Trung Quốc thời cổ đại là Tuân Tử (314?-217?) trước CN đề xuất một "công thức" bảo đảm cho hoạt động học tập đạt kết quả là: "Nhập hồ nhĩ. Trứ hồ tâm. Bố hồ tứ chi. Hình hồ động tĩnh". Nghĩa là "Nghe vào tai. Sáng lên trong lòng. Phân ra tay chân và thể hiện thành hành động".
Ở đây, ý của tác giả: "Sáng lên trong lòng là muốn nói đến "cái tình". Bao đời nay ai cũng thấy mỗi người dẫu có nhiều lý lẽ hay ho , suy luận hết sức chặt chẽ..., song không thể hiện bằng hành động thực tiễn, thì là nói suông chẳng đem lại một lợi ích xã hội nào cả. Đúng là: “Một tá lý luận không bằng một tý thực tiễn". Nhưng muốn có hành động thì sau nhận thức cần phải nảy sinh cảm xúc tình cảm tương ứng. Đó chính là điều nhận xét khá thâm thúy của dân gian và tâm lý con người, thể hiện ở câu nói: "Một trăm cái lý không bằng một tí cái tình!"
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí Thành“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005Văn hóa đọc cho thiếu nhi - cần không?
09/07/2005Phan ĐăngTri thức có thúc đẩy quá trình tiến hóa hay không?
26/07/2006Đỗ Kiên Cường