Có bao nhiêu người mắc cái tật này?
Ngày nay, họp nhiều quả thực đã thành một loại “tệ nạn”. Điện thoại cho một người quen là cán bộ cấp trung, cứ mười cuộc thì đến tám cuộc nghe anh ta thì thào, vội vã, “Tôi đang họp, đang họp.”. Và đúng là đang họp thật, vì qua điện thoại cũng nghe được giọng một ai đó đang sang sảng phát biểu. Họp nhiều thế, cán bộ phải liên tục rời bàn làm việc của mình, rời con dấu của mình, nên điện thoại di động đương nhiên là phải mở.
Và như thế, nhiều người đang mắc phải một hay nhiều tật sau:
1. Để điện thoại reng chuông thành tiếng
Ngày nay, trong phòng họp, đố ai kiếm ra được một cái điện thoại không có chế độ rung. Những đồ xưa cũ đó chắc chỉ lưu lại trong nhà mấy chú thanh niên lập dị. Điện thoại của cán bộ ta theo kịp thời đại, nghĩa là có rung.
Rung là để khỏi phải reng. Còn có nên để reng trong cuộc họp không, thì đó là tùy vào bạn coi cuộc họp đó quan trọng tới mức nào.
- Nếu nó thuộc hàng quan trọng nhất thì hẳn bạn đã tắt luôn điện thoại.
- Quan trọng hàng nhì thì điện thoại vẫn mở, nhưng chỉ để rung âm thầm trong túi. Đợi lúc giải lao mới rút ra xem ai nhắn, ai gọi.
- Quan trọng hàng ba thì điện thoại cũng để rung, nhưng xem cuộc nào thật quan trọng mới ra ngoài trả lời.
- Còn không quan trọng thì sao? Thì cứ để chuông reng thành tiếng, và tha hồ nhắn tin tí tách, hoặc oang oang trả lời, mặc cho người xung quanh bị phân tán.
Nếu cứ tính theo mức đó, thì hình như nhiều cán bộ ta coi họp là không quan trọng. Ngồi trong phòng họp bàn chuyện quan trọng mà vẫn nghe tiếng chuông điện thoại, đủ loại âm thanh, đủ kiểu nhạc, từ Turca nhộn nhịp giao hướng, tới Fly By như một cánh ruồi, hay các chị phụ nữ có dạo hay để tiếng chim hót ríu rít trong rừng... Thường thì chuông reo mãi mà vẫn không chịu bắt máy, vì người nghe còn lục tìm kính lão, đeo vào, giơ máy ra xa xa, cẩn thận nhìn xem ai gọi rồi mới “alô...”.
Một người bạn nước ngoài dự cuộc họp ở ta, nói đùa, ở “Cán bộ nước mày trình độ kỹ thuật kém, có mỗi việc chỉnh cho chuông từ reng sang rung cũng không làm được, làm sao chuyển từ phương thức quản lý này sang phương thức quản lý kia khi cần!”
2. Nói chuyện điện thoại to
Còn nhớ hồi đầu tiên được phát cái điện thoại di động (khi đó chưa phổ biến lắm), tôi thích nhất là cảnh đang đi giữa một chợ vùng quê thì tự nhiên điện thoại reng cho một cú. Rút ngay điện thoại ra, trước con mắt tò mò của rất nhiều người, tôi nói oang oang, rất to, giọng đầy “chỉ thị”, cho một chuyện bé bằng mắt muỗi ở đầu bên kia. Cái tật xấu đó, giờ tôi vẫn chưa bỏ được bao nhiêu. Muốn cai là một ham muốn dường như không giảm đi ngay cả khi ta tưởng đã trưởng thành, nếu không muốn nói là còn tăng thêm. Điện thoại di động lúc này là phương tiện để “làm oai”. Cứ nói cho ta vào, cho dõng dạc vào, mà không nhận ra rằng, như ai đó đã viết, ta đã quay lại cái thời dùng hai ống thiếc nối nhau bằng sợi dây.
Ngoài chợ thì đã buồn cười. Nhưng ít nhất không ai biết mình là ai. Còn trong cuộc họp:
Không ít cuộc họp mà chủ tọa phải dừng lời, mọi người nhìn nhau lắc đầu cười, trong khi kẻ kia cứ ngồi tại chỗ, tuy lom khom che miệng nhưng vẫn là oang oang. Tắt máy xong thì mới nhận ra tình thế lố bịch của mình, đành cười ngớ ngẩn như xin lỗi, nhưng vĩnh viễn đã trở thành nhân vật đáng ghét của phòng họp.
3. Nhắn tin cho nhau trong giờ họp
Nhưng không cần để chuông reng, không cần nói cho to, nhiều khi sự âm thầm của cái điện thoại di động lại gây ra chuyện “đáng ghét” hơn.
Trong nhiều cuộc họp, thủ trưởng không sao tập trung nổi vì thấy đám nhân viên (nhất là nữ) tuy không nói chuyện riêng, nhưng cứ cắm cúi nhắn tin rồi mỉm cười ý nhị với nhau. Thủ trưởng nào nhạy cảm sẽ dễ nghĩ là người ta đang bình luận về mình. Nhất là khi mấy người ngồi bên lại ghé mắt vào đọc cùng, rồi cũng cười ý nhị nốt. Nhẹ hơn thì thủ trưởng nghĩ, những nhân viên này họp không lo họp, chỉ nhắn tin trêu chọc nhau... Nhưng như thế cũng đã là xúc phạm. Kiểu gì thủ trưởng cũng đã thấy mình bị coi thường
Suy cho cùng, tất cả những tật trên đều là do không nghiêm túc, không tôn trọng mà ra. Nếu không có điện thoại di động thì cũng sẽ có thứ khác để mà thể hiện sự không tôn trọng đó. Chẳng phải ngày xưa các chị vẫn mang len vào đan, đem con vào cùng ngồi họp; Ngày nay các anh vẫn mang báo vào đọc đó sao?... ?
Cho nên không thể đổ lỗi cho cái điện thoại được. Điện thoại ngày nay đã thừa tính “người”, thừa tế nhị; lại đủ tinh tế để giúp bạn tạo dựng hình ảnh cho mình trở thành một người văn minh biết tôn trọng người xung quanh, hay vẫn là một kẻ “ăn lông ở lỗ” không màng tới bất kỳ một kỹ năng giao tiếp.
(5.2005)
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiBệnh sùng bái thần tượng và sự rối loạn của giáo dục
05/04/2019Hư học hư làm, hư tài
16/04/2014Đừng sống chỉ vì hạnh phúc: Đi tìm lẽ sống của đời mình
13/07/2019Lê Hà dịchBài 2: Làm rõ khái niệm "Con Người" để thấy sai sót căn bản của luận án
07/02/2023GS. Nguyễn Ngọc Lanh ([email protected])Tết tự quán chiếu
04/02/2023Cameron Shingleton. H.MINH (dịch)