Đoản khúc lương tri
Bố vẫn biết áo cơm là sinh tử.
Nhưng con ơi ! Nhân cách mới là Người
Tờ lịch rơi tháng ngày còn lưu lại
Sống ra sao với trăm vạn tiếng cười ?
Lời của Mẹ:
Mẹ đã nói trong cõi đời nhân thế
Bã vinh hoa là chiếc bẫy cuộc đời
Vinh hạnh chi cái cấp hàm “thiếu tá” ?
Từ đôi chân con đã đạp mặt người ?
Lời của Vợ:
Em chẳng vui vì đô la tiền bạc.
Mang về đây với hỉ hả tiếng cười
Nhưng trong đó anh, bàn chân hung ác
Đạp trên vai, trên mặt, một phận người ?
Lời của Con:
Sao ác thế! Bố dạy con yêu nước
Nhưng người ta đang yêu nước đấy thôi !?
Sao vung chân bố nỡ nào tung “cước”
Còn là chi mặt, mũi, mắt với môi?
Lời Bạn Bè:
Tớ đã nói cậu đừng say bổng lộc
Những phù du chỉ hợm hỉnh sớm, chiều
Triệu lòng dân, yêu thương, là cấp bậc
Của quê hương của nhân nghĩa, tình người !
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuHoài cổ là đi tìm vẻ đẹp trót bỏ quên
08/06/2019Linh HanyiTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânKế thừa tinh thần yêu nước truyền thống của dân tộc ta trong bối cảnh toàn cầu hóa
02/02/2010Mai Thị Quý