Câu chuyện thời gian
Trong một lần trò chuyện gần đây với P.A, Phó Tổng giám đốc một công ty chuyên sản xuất và kinh doanh các sản phẩm bông băng y tế có tiếng tại TP. HCM về cuộc sống cá nhân, chị đã bộc bạch chuyện gia đình mình: “Tôi từng lập gia đình. Nhưng cuộc sống hôn nhân không thành công, bởi tôi là người nghiện công việc. Tôi dành quá nhiều thời gian cho nó. Ông xã tôi, gia đình chồng tôi đã không chấp nhận điều đó. Giá như tôi có nhiều thời gian hơn!”.
Đó không chỉ là cách lý giải của riêng P.A về nguyên nhân thất bại, không hạnh phúc trong cuộc sống cá nhân của chị. Nhiều doanh nhân tôi từng gặp cũng có suy nghĩ tương tự như P.A. Vậy thời gian có phải là “tội đồ”?
Thời gian không có lỗi
Fernando Bartolomé, Giáo sư giảng dạy Quản trị kinh doanh của Đại học Harvard, phân tích, “thiếu thời gian” luôn là lời nói đầu môi của nhiều người để biện minh cho việc không làm được hoặc bị thất bại nhiều trong cuộc sống cá nhân, “Nhưng hãy suy đi tính lại thật kỹ sẽ thấy, thiếu thời gian không hẳn là nguyên nhân chính. Có chăng là do chúng ta không biết sắp xếp và tận dụng nó hợp lý cho cuộc sống của chúng ta!”. Bartolomé nói.
Hãy thử thực hiện một phép tính thời gian đơn giản. Nếu nhân 24 giờ cho 7 ngày, lượng thời gian của một tuần là 168 giờ. Trong đó, nếu theo lời khuyên của bác sĩ là ngủ trung bình 7 giờ/ngày thì trong 1 tuần, chúng ta ngủ 49 giờ. Như vậy, thời gian còn lại của con người là 119 giờ (= 168 giờ - 49 giờ). Và chúng ta đặt 119 giờ này tương ứng với tỉ lệ 100%.
Trong một xã hội năng động hiện nay, với khoảng 119 giờ thứ, chúng ta làm gì?
Nhịp cầu đầu tư đã khảo sát lịch làm việc của nhiều viên chức văn phòng trong 1 tuần thấy rằng, có 3 phần thời gian cơ bản. Thời gian làm việc ở văn phòng tíh từ thứ Hai đến thứ Sáu trung bình là 45 giờ (= 9 giờ/ngày x 5 ngày). Thời gian di chuyển, đi lại tính từ thứ Hai đến thứ Sáu là 10 giờ (=2 giờ/ngày x 5 ngày). Thời gian làm việc trong 2 ngày cuối tuần (thứ Bảy và Chủ nhật) là 4 giờ. Khi đó, tổng của 3 phần thời gian là 59 giờ (=45 giờ + 10 giờ + 4 giờ).
Như vậy, trong 119 giờ, chúng ta mất 59 giờ (tương đương với tỉ lệ khoảng 50%) cho việc đi lại và công việc. Trong một bài phân tích về sự cân bằng công việc và cuộc sống mang tên “The Work Alibi” của Harvard Business Review nhận định, cho dù một người làm việc cật lực 10 giờ/ngày, tổng thời lượng cho công việc cũng chỉ là 64 giờ, tương đương với tỉ lệ 53,78% /tổng thời gian thức.
Trên thực tế, khi Nhịp cầu Đầu tư thực hiện phỏng vấn một số doanh nhân Việt Nam về việc sử dụng thời gian cho công việc thì thấy rằng, tỉ lệ thời gian công việc trên thời gian thức cũng chỉ dao động trong khoảng 60-70% và không vượt qua ngưỡng này. Như vậy, chúng ra còn đến 30-40% thời gian thức để có thể chăm lo cho cuộc sống cá nhân tốt hơn.
Thời gian rõ ràng không có lỗi. Vậy đâu là nguyên nhân của một cuộc sống cá nhân nghèo nàn, thất bại?
Qua nhiều cuộc trò chuyện với các nhân vật là nhà điều hành, viên chức, công nhân trong độ tuổi 25-40, Nhịp cầu Đầu tư đã nhận ra 4 nguyên nhân chính dẫn đến cuộc sống cá nhân bị “khiếm khuyết”. Đó là:
- Không lường trước những khó khăn có thể xảy đến trong cuộc sống cá nhân để rồi bị thất vọng.
- Lo lắng, sợ hãi hay giận dữ thái quá để rồi không có khả năng giải quyết ổn thỏa những xung đột trong hôn nhân.
- Sự thất bại trong quan hệ chăn gối
- Sự chậm trễ về việc lập kế hoạch cho cuộc sống cá nhân trong tương lai, hay còn gọi là “quan điểm về ngày mai”.
Hữu hạn trong quan điểm về “ngày mai”!
Giáo sư Bartolomé đã có dịp trò chuyện với hàng trăm người thành đạt thuộc mọi lứa tuổi, ngành nghề ở nhiều quốc gia. Và ông đã tìm ra được kịch bản mang tên “Ngày mai” trong cuộc sống cá nhân của chúng ta. Nhân vật chính trong kịch bản đó có thể là bạn, hoặc là tôi. Kịch bản ấy như thế nào?
Hiện tại, bạn 25 tuổi và đã có gia đình. Là người trẻ tuổi và bắt đầu sự nghiệp, bạn đang tự khám phá, trau dồi kĩ năng cho chính mình, cố gắng hết sức để có được sự thăng tiến. Bạn rất bận rộn với công việc và nghĩ trong đầu, mình sẽ chăm sóc cuộc sống cá nhân, gia đình vào ngày mai.
Và ngày mai, bạn 30 tuổi. Bạn có thể có một hoặc nhiều con. Lúc này, bạn mang hai trọng trách: công việc và con cái. Nhưng công việc đang tiến triển, buộc bạn phải phấn đấu nhiều hơn, nếu không sẽ trôi mất thành quả đạt được sau bao nhiêu năm. Và một lần nữa, khi nghĩ về việc chăm lo cuộc sống cá nhân, gia đình và con cái, bạn lại nói: “Chờ ngày mai vậy!”.
Và ngày mai, bạn 35 tuổi. Tất cả nỗ lực của bạn đều được đền đáp xứng đáng. Bạn trở thành nhà quản lý, nắm giữ một phần vận mệnh của công ty. Bạn quan hệ rất tốt với lãnh đạo, thu nhập khá cao. Nhưng ở tuổi này, bạn bắt đầu cảm nhận sự trống rỗng hoặc sợ hãi. Đó là do bạn ở vị trí cao và bị áp lực phải bảo vệ nó trước những quản lý trẻ có tiềm năng. Rồi bạn càng phải nỗ lực hơn nữa để vượt qua sự sợ hãi, lo lắng. Chắc chắn, bạn sẽ khó có thời gian cho cuộc sống cá nhân. Bạn nhìn nó rồi lại nhẩm chữ “ngày mai”.
Rồi ngày mai, bạn 40 tuổi. Ở tuổi này, cả phụ nữ và đàn ông đều muốn tập trung chăm lo cuộc sống cá nhân. Bây giờ mới là ngày mai thực sự của bạn. Nhưng có lẽ đã quá trễ.
Một kịch bản cuộc sống như thế diễn ra với khá nhiều người trong chúng ta. Khi chúng ta hi sinh cuộc sống cá nhân thì chúng ta cũng đồng thời tự nhủ mình sẽ lấy lại được nó trong tương lai. Tuy nhiên, điều đó rất khó,vì thời gian đã lấy đi sức lực và mọi thứ của con người.
Kịch bản của Bartolomé như một sự cảnh tỉnh, giống như câu chuyện “ngày hôm nay” tôi đã từng đọc trong tác phẩm “Quẳng gánh lo đi và vui sống” của Dale Carnegie. Nếu Carnegie khuyên chúng ta chuẩn bị công việc thật tốt cho ngày hôm nay, sống trọn vẹn trong ngày hôm nay và viết từ “ngày hôm nay” lên một phiến đá rồi nhìn nó mỗi ngày thì kịch bản của Bartolomé cũng hàm ý, hãy khắc từ “ngày hôm nay” trong tâm trí để sắp xếp trọn vẹn cuộc sống cá nhân, gia đình!.
Nguồn:
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu Đổng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí ThànhVề tật xấu của người Việt: Tre Việt Nam trong thế kỷ 21
09/05/2008Phong Doanh“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005