Vinh quang người thầy
Vinh quang người thầy
1-
Bây giờ tóc đã hoa râm
Vẫn lên bục giảng như năm tháng nào
Đứng lên ở những tầm cao
Trái tim hóa đuốc, ánh sao giữa trời
Mắt trò thăm thẳm xa khơi
Đón nguồn ánh sáng, mặt ngời dương soi
Lòng mẹ tri thức cuộc đời
Chắt chiu năm tháng cành tươi nắng vàng…
Từ trong nắng sớm mưa nguồn
Từ trong nước mắt vui buồn nhân gian
Từ trong ngọn lửa hồng hoang
Từ trong ngục tối, “địa đàng”, quặn đau
Từ trong hang, thuở ban đầu
Từ trong nước mắt Mỵ Châu giếng huyền
Từ trong thơ Nguyễn - Tiên Điền
Tiếng than xé ruột, nỗi niềm mẹ cha
Từ trong ánh đuốc sơn hà
Từ lòng Nguyễn Trãi ấy là Sao Khuê…
Đông Tây tỏa sáng bốn bề
Thu vào một cõi ta chia cho người
Ta truyền lửa đến muôn nơi
Cho dòng máu đỏ, cây đời mãi xanh
Mỗi lời, mỗi chữ mong manh
Mà như lửa cuốn, cờ tung gió về…
2-
Phận thầy, tâm huyết sẻ chia
Nỗi niềm non nước chảy về nơi đâu
Ai hay thân phận nghèo – giàu
Vẫn là ăm ắp nghĩa sâu tình người…
Thầy tìm lối mới xanh tươi
Có hoa có lá nụ cười trẻ thơ
Ai lên đèo ngược với Cô
Ai về bản vắng, vẫn trò thân thương…
Ai về tấp nập phố phường
Ai ra biển đảo gió sương sóng dồn
Vẫn cao cao bóng tâm hồn
Vẫn là sao ấy bồn chồn lửa reo…
Ta từ Lũng Cú cheo leo
Từ U Minh Thượng ghe chèo vượt kênh
Đón trò từ buổi bình minh
Ngày qua tháng lại gặp mình nhớ ta
Bao trò khôn lớn đi xa
Nhớ ngày nhà giáo ghé qua tâm tình
Mừng là khả úy hậu sinh
Ai nên « quan » ai đã thành doanh nhân
Bao trò là những văn nhân
Giữ trong đạo ấy tình thâm Thầy Trò
Đường đời dài ngắn ai đo
Khi lên dốc ngược, khi đò chao nghiêng
3-
Ta đi giảng « đạo » khắp miền
Hà Tiên, Hà Nội, “con chiên” là mình
Người Thầy ai bảo qaung vinh
Ta như phu chữ lượn quanh thân cò…
Mong chi khôn sáng là trò
Là người truyền lửa Tự do muôn đời
Hạnh vinh là một kiếp người
Kiếp Thầy trọng vọng ở nơi chính mính.
Tâm ta có sáng không mình
Tài ta có lực phục sinh nơi người ?
Nói chi cho bạn bè cười
Ai ham tiền bạc ngược xuôi kiếm tìm !
Ai mê tri thức, niềm tin
Ai lo trò hỏng, ai quên chính mình
Đã mang cái kiếp quang vinh
Người thầy trọn đạo tiếp sinh muôn đời
Hôm nay xin hát mấy lời
Tự ru để khỏi ai cười sau lưng
Như là nguồn mẹ sáng trong
Đạo Thầy- Trò một ánh hồng đẹp tươi
Trường đại học Duy Tân Đà Nẵng
Ngày 19-11-2009
Bài thơ viết trên bục giảng
(Viết tặng Anh chị em giáo viên lớp bồi dưỡng lý luận
chính trị, tại Trường Bồi dưỡng giáo viên mẫu giáo
và cán bộ lãnh đạo giáo dục của tỉnh Kiên Giang)
Về đây ta lại gặp nhau
Dẫu chưa gặp bao giờ mà như đã…
Hay trong lời em: “Người ơi người ở”
Hay trong ánh mắt đợi chờ đón ánh bình minh.
Thực đây ư ? ánh mắt cứ long lanh
Trái tim đẹp như trăng rằm tháng tám
Cho em thơ ánh sáng dựng đời vui
Tân Hiệp tôi chưa về sao nhớ lắm đó thôi.
Thực đây ư ? Ôi những nhà giáo mới
Lá vàng rụng rồi. Đây đám cỏ non và chồi xây-xuân tới…
Khó nói lên lời, nên tôi hát đấy thôi
Bài giảng hôm nay, đã trong trái tim người
Chủ nghĩa Mác là mặt trời cần cho sự sống
Là mùa xuân cho tuổi trẻ bên nhau
Là cuộc đời hạnh phúc dài lâu
Chúng mình chung nhau một ước mơ cháy bỏng
Đã qua rồi cái lầm lạc, buồn đau, cay đắng
Nên nhựa sống tràn đầy, tiếng hát bỗng xanh tươi
Mắt cứ đen lấp lánh mãi không lời…
Tôi muốn đến với dòng kênh xanh có mụ cười trong biếc
Dẫu chưa về ta gặp nhau đây
Trên bục giảng hôm nay, nghe đã say
Chủ nghĩa Mác- Lênin đó là “chúa” thật
Người rất người. Người đến giữa cờ bay…
Ôi những người đồng nghiệp của tôi ơi
Bài giảng hôm nay không chỉ ở trong bài
Ở trong cuộc đời vì Chân lý
Ở trong bài ca em hát xanh thẳm muôn đời.
Ôi khi hiểu rồi cuộc sống bỗng đẹp hơn
Ta là ta, mà sao kỳ lạ thế!
Như khi ta cười làm ta rạng rỡ
Ta thật là ta, khi có chủ nghĩa Mác ở trong lòng!
Say hơn nhiều khi tiếng hát vang ngân
Cao hơn nhiều khi bước vào khoa học
Gần nhau hơn khi trái tim hoà nhịp
Ôi những người đồng nghiệp của tôi ơi!
Tân Hiệp- Rạch Giá, 27-10-1983
Bập bẹ
Sáng dạy con bập bẹ
Con gọi mẹ gọi cha
Chiều cha đến lớp Nga
“Mama” cha bập bẹ!
Ôi âm vang cứ trẻ
Như mầm non sáng mai
Như tiếng gà gáy sớm
Nở không gian rộng dài
Tối về cha ngồi học
Con tập gọi “papa”
Ôi thơ ngây biết mấy
Trong lời con tiếng Nga
Tiếng con hòa tiếng cha
Ba ba con tập gọi
“Mama” con tạp nói
Tiếng Việt hòa tiếng Nga
Cứ ngân nga ngân nga
Quanh ngọn đèn xao động
Ôi có gì lúng liếng
Bay bay vào trời xa…
Hà Nội, 1979-1987
Gặp gỡ Mỹ Tho
(Kính tặng Thầy Ba Dân và đồng nghiệp
Trường Tuyên huấn TW Hà Nội)
Thầy trò gặp nhau vui phút chốc
Cốc nước dừa thơm đất Mỹ Tho
Nhớ bát chè xanh quê Mỹ Đức
Những ngày sơ tán những năm xưa!
Gò Công, 13-7-1978
Cảm hứng Duy Tân
Kính tặng anh Lê Công Cơ,
Chủ tịch Hội đồng quản trị - kiêm Hiệu trưởng
Trường đại học Duy Tân và cán bộ, nhân viên,
sinh viên của trường nhân 15 năm ngày thành lập
(11-11-1994-11-11--2009).
Tôi đã về đây Duy Tân ơi
Mái trường ánh sáng, sáng hồn Người
Yêu nước say mê niềm nhiệt huyết
Trồng người, sự nghiệp, đón xuân tươi!
Cơ nghiệp hai tay, xây nền móng
Mở mang tầm mắt tận nơi nơi
Dựng trường trí tuệ tâm bừng sáng
Mười lăm năm ấy. Thật đây rối!
Ôi đất miền Trung lắm nhọc nhằn
Nắng mưa bão tố, đất khô cằn
Sức sống bật lên trong Gió mới
Khi phách một thời: chiên sĩ vì dân!
Ta đi từ chiến trường đến thị trường
Quanh co khúc khuỷa mới phi thường
Chọn nghiệp dựng người là dựng quốc
Duy Tân từ gốc, thật kiên cường!
Đột phá từ đây, bao tâm huyết
Trẻ già một hướng, chí tất thành
Không gian sống, không gian sáng tạo
Duy Tân vượt lên, vượt chính mình…
Thương người xưa Duy Tân bất thành
Vẫn còn ngời sáng một lòng nhân
Thế hệ hậu sinh luôn tạc dạ
Lại bắt đầu bật dậy: Duy Tân!
Bao lực cản từ trong tiềm thức
Trong bao cơ chế… Biết sao đây
Nội lực khơi nguồn, đường minh bạch
Thu hút nhân tài, phá thế vây!
Sự nghiệp trồng người, bao quả đẹp
Dẫu biết đó đây còn quả lép…
Chuyên nghiệp đường lên đã vạch rồi
Từng bước Duy Tân mãi không thôi…
Tre già măng mọc, anh đi trước
Hai tay vững chãi lái con tàu
Ra với biển xa, nhìn phía trước
Có bến bờ, điểm tựa, sợ chi đâu!
Kiên tâm, trì chí bám đất này
Chân trời ta đó vẫy cánh bay
Rừng cây – rừng người rồi xanh ngát
Ôi bao la …
Ta muốn cất cao tiêng hát
Mái trường này
Duy Tân-
Duy Tân !
Đà Nẵng, 11-11-2009
Năm nay con đến lớp
Năm nay con đến lớp
Có giống cha thuở nào
Thấy chữ viết có cánh
Chữ có hồn xao xao?
Chữ đầu tiên con học
Là chữ A con ơi
Hầm chữ A mẹ kể
Nơi con khóc chào đời ?
Rồi con học chữ O
Quả trứng gà tròn vo
Con lại học chữ “H”
Nhớ lời ca Bác Hồ
Con sẽ học chữ S
Hình chim Lạc thân yêu
Mẹ cha đang gìn giữ
Nâng cánh bay sớm chiều
Ôi đất nước chữ S
Con sẽ học cầm bai
Học trồng khoai, cấy lúa
Học cầm súng, cầm hoa
Con sẽ học bao điều
Từ cánh cò bay lả
Đến cái nỏ Hùng Vương
Đến Trường Sơn hùng vĩ
Súng ầm vang giục giã
Cha trên đường hành quân
Viết mấy vần thơ gửi
Tiễn đưa con đến trường
Như cùng con đến lớp
Trên đường xanh quê hương
Tiếng chim truyền cành lá
Tung tăng, tung tăng, tung tăng…
1978-1987
Tình em - Cô gái Trường Sa
Thân tặng cô giáo Bùi Thị Nhung
Mai sau kể với mai sau
Như là cổ tích nhiệm màu Trường Sa
Rằng
một cô gái
ở nơi xa
Về làm cô giáo, chăm hoa đảo này…
Cho bao cái chữ lớn dày
Bàn tay cô hát với cây với người
***
Vời xa đảo vắng, chân trời
Lạ sao lại cứ bồi bồi tim ta
***
Em ra tận đảo Trường Sa
Mang tình mang chữ mang hoa đến trường
Sóng cao mà bước chẳng chùn
Gió cay cát mặn, bồn chồn trời mây
Vun mầm non, bón chăm cây
Em đi trên đảo, đá say chân người
Trẻ thơ nở rạng nụ cười
Bình minh trên đảo mặt trời là em!
Thân thương ai gọi tên em
Dịu mềm mà đứng ở miền hiểm nguy
Đất liền ai tiễn em đi
Là cha là mẹ- những gì gửi trao
Là chồng, và cả trời sao…
Lên tàu ra đảo sóng gào gíó rung
Những đêm mưa bão cuồng phong
Nhớ chồng nhớ mẹ nao lòng mình ơi!
Tít mù biển rộng sao rơi
Trăng soi tâm sự. Chẳng vơi đượm buồn…
Sáng mai, mai sáng, bồn chồn
Thơ ngây trò nhỏ tâm hồn gương trong
Như bình minh gọi nằng hồng
Như nhen bếp lửa, như trồng như gieo
Bên bờ biển đảo cheo leo
Bóng em- cô giáo- nắng theo sắc hồng…
Ra đi lòng đã nhủ lòng
Mang tình mang chữ bón trồng sắc tươi
Đến trường là nghiệp một đời
Vì ai cuối đất cùng trời em đi!
Trường Sa em biết những gì
Trái tim em - đạo từ bi từ nguồn
Thương trò như thể thương con
Em đi nặng nghĩa nước non bao đời…
Giọt sương mai cánh đào tươi
Mong manh mà ánh mặt trời soi gương
***
Mai ngày bao bé lớn khôn
Nhớ về cô giáo mái trường thân yêu
***
Gặp em trong nắng xuân chiều
Ấm lòng đất lạ. Yêu kiều là em
Ầm ào là sóng biển đêm
Thương em sóng hát êm êm mạn tàu
17-9-2009
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáCách đây một thế kỷ, những người khổng lồ
12/05/2009Nguyên NgọcTiền... bạc
25/06/2009Linh Linh