Khi đàn ông khóc

10:25 SA @ Thứ Sáu - 09 Tháng Ba, 2007

Một trong những cảnh bi tráng nhất của thiên nhiên là lúc nó đang bình bình thường thường bỗng đột ngột chuyển mình thăng hoa trở thành hùng vĩ. Ví như sông đang dài biển đang rộng chợt cồn cào gầm thét có con sóng lớn. Ví như núi đang cao rừng đang thẳm chợt nghẹn ngào tức tưởi có trận cuồng phong. Hoặc hoang dã đã lốc mênh mông trên sa mạc cát hoặc cuồn cuộn mây trên bao la xanh rợn cỏ thảo nguyên. Tất cả những biến chuyển bi tráng kể trên đã vượt hẳn ra khỏi cái dung tục gọi là thay đổi thời tiết. Nó là phi thường huyền bí, nó là bất khả giải thích. Ở nhỏ nhoi con người ta, có một sự biến chuyển cũng được nhiều phụ nữ đa cảm gọi hao hao gần như vậy, đây là lúc đàn ông bật khóc.

Không hiểu sao, đàn ông biết bật khóc đúng lúc thường hay làm đàn bà trìu mến thương yêu. Các bà các cô sẵn sàng xúc động nghẹn ngào khóc theo rồi âm thầm tha thứ hy sinh chịu đựng. LưuHuyền Đức ở thời Tam Quốc bên Tàu là một ông vua có khả năng tài năng tiềm năng bật khóc rất cao. Lúc ấy thiên hạ chưa chia ba chân vạc, Huyền Đức long đong một xó nhỏ Kinh Châu nên đành liên minh được bền vững, Huyền Đức đành khuyất thân sang Giang Đông cầu hôn xin làm em rể Tôn Quyền. Các mưu thần thính mũi ở Giang Đông đều biết tỏng cái bụng của Huyền Đức, ngửi thấy hôn nhân không có mùi tình yêu, nên ra sức tìm cách hoặc phá đám hoặc hăm hại. Họ Lưu thân cô thế cô ở nước Ngô trải trăm nguy nghìn hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công thoát nạn là nhờ vào một độc chiêu duy nhất, bật khóc, đặc biệt là khóc trước mặt mẹ vợ và vợ.

Danh ngôn cổ có câu “anh hùng khấp huyết bất khấp lệ”, nôm na nghĩa là đàn ông có khóc thì cũng chỉ được phép bật ra máu chứ không bao giờ chịu ra nhạt hoét nước mắt. Vì thế tất cả đàn ông lỡ nức nở thì đành phải dấm dúi vào chỗ khuất, nếu vạn bất đắc dĩ phải phơi mặt giữa nhan nhản đám đông thì cố làm sao hai gòi má phải đỏ hồng đầm đìa huyết lệ. Đàn ông vốn bị mặc định là đại trượng phu đại hào kiệt , khác hẳn đám nhu nhược đàn bà, vì thế tư thế vị thế của sự mếu máo quan trọng lắm. Vô số đàn ông ngộ được điều đó nên luôn để một thỏi son nhỏ ở túi áo ngực, nhỡ khi phải khóc thì ngấm ngầm bôi vào đuôi khóe mắt.

Thực ra, đàn bà có khóc nhiều hơn cũng là chuyên đương nhiên bởi ngoài một số nỗi đau chúng không phụ thuộc theo giới tính như cô rphiếu loay hoay bỗng tụt như sáng tác thăng hoa bỗng lên (các nữ sĩ lúc thao thao trả lời phỏng vấn thường mô tả tuyệt vời kỹ lưỡng nỗi đau này) thì đàn bà luôn độc quyền một vài nỗi đau thuần túy khu biệt đại loại như đau đẻ chẳng hạn. Mặc dầu cho đến thời văn học đã hậu hiện đại, y học huyênh hoang là có phương pháp đẻ không đau thì phôn cờ lo vẫn xếp đau đẻ đứng đầu “top ba” vượt trên hẳn cả ngứa ghẻ và đòn ghen. Trong lịch sử nhân loại duy nhất chỉ hai người đàn ông suýt được hạnh phúc nếm mùi nỗi đau này là sư phụ Đường Tăng và đệ tử ChưBắtGiới. Khi đi ngang Tây Lương nữ quốc, cả hai vô tình uống nhầm phải nước suối “chiếu thai” nên đột ngột trinh tiết rùng mình có bầu. ChưBắtGiới nông nổi bật khóc vì hồn nhiên nghĩ rằng có bầu thì cũng chịu được nhưng đẻ thì sẽ thếnào. Theo quan điểm dân gian, quả chín tất sẽ rụng, nhưng theo quan điểm của một số bác sĩ sản đương đại hành nghề tư vấn dịch vụ thì “ca” của họ Chư được xếp vào trường hợp “đẻ mổ có chỉ định” giá thị trường hiện nay khoảng hơn 500 USD.

Đàn ông Việt bây giờ nói chung hiếm hoi có người biết khóc, lý do cũng chẳng hẳn như cụ Tam NguyênYên Đổ đã thổn thức “tuổi già hạt lệ như sương” mà vì đàn ông Việt hôm nay thường đầy rẫy thanh thản thuận lợi. Họ lấy vợ thì vợ là hoa hậu, họ cá đá bóng nhỡ thua thì đã có tiền chùa, họ định viết sách ca ngợi mình thì sẵn sàng có người chắp bút. Tất nhiên, cũng đôi lúc họ bật khóc thật, đấy là khi sau bữa cơm tôi ê hề họ ngồi xem phim truyền hình tình cảm HànQuốc.

Nguồn:
FacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc: