Dốc đỏ

09:27 CH @ Chủ Nhật - 08 Tháng Hai, 2009

Buổi trưa

Phía bên kia đường, ai đó đang chạy, gào lên các âm thanh thảng thốt và rời rạc, giống tiếng kêu cứu. Rời mắt khỏi màn hình laptop, Minh nhìn qua cửa sổ.

Hơi nước đọng trên mặt kính. Anh rời bàn, vặn tay nắm, đẩy cánh cửa nhưng không được. Lúc này anh mới nhận ra bên ngoài khung gỗ ẩm mốc, các thân nấm mọc dày ken, chồng chất lên nhau, màu xanh biển nhạt.

Minh mở ngăn kéo, lấy con dao gấp, loại dùng du lịch, lách xuống dưới khe hở. Mất một lúc, những lớp nấm lưu cữu mới bong ra. Cánh cửa mở bung đột ngột. Gió thốc vào phòng, lạnh giật mình. Trời không mưa. Mặt trời lọc qua làn không khí dày đặc hơi nước thành các quầng sáng mờ đục. Mặt đường ướt, dốc về bên trái, không một bóng người.

Chống tay trên bệ cửa, anh quan sát khung cảnh quanh ngôi biệt thự nhỏ, điền sản của người bạn thân. Hải hào hứng mua nó vài năm trước, bằng thành công của hợp đồng kinh doanh đầu tiên và theo chỉ dẫn cuối cùng của sự mơ mộng. Lúc ấy anh đã cười cậu ta. Không bao giờ anh tin vào những kế hoạch hão huyền. Giữa hai người bạn thân, luôn có cạnh tranh ngấm ngầm. Đúng và sai.

Nhanh và chậm. Thành công và thất bại... Lần đó thì anh đã đúng.

Cách xa trung tâm du lịch, ngôi nhà và khu vườn lớn trải dài dưới thung lũng không thể xây khách sạn hay làm nhà hàng. Nó chỉ dành để ở. Khoản đầu tư không hiệu quả. Hải đành cho một tay Hà Lan thuê dài hạn ngôi biệt thự rồi quên bẵng nó. Thỉnh thoảng, người quản gia gửi vào thành phố một thùng gỗ lớn đóng đầy hồng tươi thu hoạch từ vườn. Hải đem chia hết cho bạn bè. Những quả hồng cứng rắn và lạnh, với Minh, hệt như các vật thể tình cờ, đến từ hành tinh xa lạ.

Tuần trước, vị khách Hà Lan e-mail thông báo về nước. Hải gọi điện, cho biết thời gian biểu chật kín, nên nhờ anh lên nhận chìa khóa, kiểm tra tài sản và thanh lý hợp đồng. Minh ngạc nhiên trước đề nghị. Anh bận không khác gì Hải.

Nhưng cô gái sống cùng anh gần một năm nay lại như phát điên với viễn ảnh rời thành phố. San tin chắc đó là lời đề nghị béo bở và anh sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài gật đầu. Cô ta liên tục nói đến hành lý cần sửa soạn, anh được nghỉ ngơi hoàn toàn, và nhất là việc cô ta sẽ rời bỏ cái văn phòng đầy các phiên bản tranh Schiele buồn tẻ.

"Sao hai người không ở trên đó một thời gian?" - Hải gợi ý khi anh nhận lời - "Thời tiết đang dễ chịu. Biệt thự đủ tiện nghi cho một gia đình". Minh gật: "Để cho San quyết định. Cô ấy đang vui. Lâu rồi, bọn tôi chưa đi nghỉ". Buột miệng nói ra điều ấy, thoáng qua anh cảm giác bực dọc. Không bao giờ anh chia sẻ chi tiết riêng tư, kể cả với bạn bè thân. Hồ như đọc được ý nghĩ trong anh, Hải nhún vai: "Đừng bận tâm".

Hoàn toàn yên tĩnh. Bên kia đường là khu rừng nhỏ. Có lẽ âm thanh lạ lùng anh vừa nghe là tiếng kêu của con chim nào đó bay lạc vào vườn, hoặc chỉ là một ảo giác. Từ hôm đến đây, giải quyết xong mọi việc với vị khách thuê nhà, anh gắn chặt vào laptop và điện thoại. Hồ sơ hợp đồng từ văn phòng gửi đến liên tục. Chẳng có gì thay đổi. Vẫn áp lực đó. Vẫn các vấn đề thường nhật đó. Cả những câu chuyện với San cũng không khác. Họ vẫn cãi nhau vì những chuyện không đâu. Khi anh giận dữ muốn đập vỡ một thứ gì đó, cô lao ra khỏi phòng, sập cửa rất mạnh làm các bức tường rung lên.

Điều duy nhất khiến anh hài lòng đôi chút là trong bầu không khí sạch tinh không vẩn bụi khói, các cơn buồn ngủ đến dễ dàng. Trong giấc ngủ, San cũng dễ chịu hơn. Cô ta rúc vào anh như con vật nhỏ.

Đêm, tỉnh dậy khoảng ba giờ sáng, anh vặn ngọn đèn bàn ở độ sáng vừa phải và thử đọc quyển sách cũ người Hà Lan để quên, một chuyện hình sự lạnh lẽo. Được hơn một chương thì anh gấp sách, ngoảnh sang quan sát gương mặt San.

Dưới mi mắt không khép kín, hai nhãn cầu mềm mại như phủ hơi nước mờ đục.

Cô ta nhìn thấy gì trong mơ? Đang lo sợ gì? Anh không thể biết. Giống như chẳng bao giờ anh hiểu cô ta trọn vẹn. Để thoát ra khỏi ý nghĩ buồn bã, anh đi xuống cầu thang, vào bếp và nhặt một quả hồng trên bàn. Anh nghĩ sẽ gọt nó, ngồi ăn trên giường, sau đó sẽ trở lại giấc ngủ với hương vị quả cây trong miệng.

Con dao gấp lúc ấy nằm trên bàn cạnh laptop. Nó là quà tặng của Hải hồi cậu ta đi châu Âu.

Anh chọn một lưỡi dao sắc nhất có mũi nhọn. Khi quay trở lại giường với con dao trong tay, anh nhận ra San thức giấc từ bao giờ. Đôi mắt cô hướng về anh cái nhìn tỉnh táo và trống rỗng:
- Anh muốn đâm chết em!
- Vớ vẩn. Anh chỉ muốn gọt quả hồng.
- Làm sao em biết anh đang tính điều gì.
- Anh luôn giữ cho em được an toàn - Minh giận dữ, ném quả hồng vào khoảng trống đầu giường. Giá như anh có thể bóp cổ cô ta quách - Lặp lại điều đó đi.
- Anh luôn giữ cho em được an toàn! - San nói theo, nhưng bắt đầu nức nở - Em cảm thấy đau đớn. Giống như trong phim, cuộc sống đầy chuyện nguy hiểm.

Các từ ngữ rỗng ruột nhưng kỳ quặc, được nói ra không cần đắn đo. Tại sao khi lăn đến với anh, chúng đã mang theo ý nghĩa bi đát khác hẳn? Vì cớ gì anh lại bắt đầu cuộc cãi vã với người sống cùng vào thời khắc này? Có phải San luôn cố ý làm hỏng mọi việc, vì bản thân cô ta là một đồ vật bị hỏng hay không?

Câu hỏi cuối cùng khiến Minh bải hoải. Để mặc cô ta ngồi xếp bằng trên giường, anh quơ chiếc gối, xuống phòng khách. Suốt phần còn lại của đêm, anh nằm ở ghế sofa, nghe gió chạy qua các nhánh hồng trụi lá và nhận ra mùi những quả hồng chậm rãi chín ngoài vườn.

Sáng thức giấc, khoang miệng anh đọng dư vị lạ, hệt như anh đã ăn rất nhiều hồng trong mơ.

***

Trưa xế

Tiếng rầm rì của động cơ quen thuộc. Chiếc xe chạy rất chậm khi bò lên đoạn dốc phía trái. Chạy ngang qua biệt thự, San bấm kèn inh ỏi. Anh nhoài hẳn người ra ô cửa, ra hiệu nhắc cô tắt đèn. Nhưng San không hiểu. Cô chỉ thò đầu ra ngoài, cười rạng rỡ, phẩy nhẹ một bàn tay như chẳng có gì quan trọng rồi chăm chú lái tiếp. Mối bất hòa lúc nửa đêm đã bị lãng quên. Anh nhìn theo chiếc xe loạng choạng men theo dải đường hẹp. Chắc San đang hết sức hài lòng với hình ảnh kiêu hãnh và độc lập mà cô ta tin không ai thể hiện hoàn hảo bằng mình lúc này.

Hai hôm nay, San lấy chìa khóa trên bàn làm việc của anh, bắt đầu tập lái xe trên đoạn đường vắng trước khu biệt thự. Cách đây nửa năm, khi mới mua chiếc xe này, anh cũng chỉ cho cô các bước lái xe đơn giản.

Họ ra khu vực sân bay đang xây dựng gần nhà. San chợt hỏi thờ ơ: "Tại sao em phải học?". "Vì sẽ có lúc em cần. Chẳng hạn có thể anh gặp tai nạn, không làm gì được. Lúc ấy, nếu biết lái xe, em có thể chủ động nhiều thứ". "Anh sẽ bị tai nạn sao?" - Gương mặt San mất hết sinh khí, phản ánh chính xác sự rối trí và tuyệt vọng đang chồm lên trong cô.

Thật lạ lùng, trí tưởng tượng mạnh mẽ ngây thơ luôn khiến cô ta dễ dàng rơi vào các xúc cảm tồi tệ, Minh nghĩ. Nhưng, chẳng phải anh lựa chọn cô, muốn được ở bên cô chính vì các phẩm chất khác thường đấy sao. Anh bật cười: "Chỉ là tình huống giả định. Em thừa biết". San gật, gương mặt vẫn thẫn thờ. Anh bỗng tò mò: "Này San, nếu xảy ra bất trắc, em sẽ rời bỏ anh phải không?". "Không! Anh không hiểu em cần anh nhiều đến mức nào đâu" - Đôi môi cô ta run lên. "Được rồi. Đừng nói chuyện này nữa".

Chiếc xe lướt đi êm nhẹ. San dựa hẳn vào lưng ghế da mềm, nhắm nghiền mắt. Thế nhưng cô đã không quên bất cứ chi tiết nào anh chỉ dẫn về việc điều khiển chiếc xe mới.

Gần một giờ trưa. Anh ngồi vào bàn xem lại thiết kế nội thất cho một cao ốc văn phòng. Đối tác yêu cầu anh cung cấp vài thông tin cập nhật. Anh gọi cho Hải, xin bảng báo giá.

Hải hứa cho nhân viên gửi ngay vào hộp thư điện tử. Khi anh sắp gác máy, Hải ngăn lại: "Hai người ở trên đấy ổn thỏa không? Cô ấy hài lòng chứ?". "Tất nhiên San rất vui" - Cảm giác khó chịu cồn lên nhưng Minh tin anh kiểm soát tốt - "Lúc này cô ấy đang tập lái xe". Tiếng cười vọng đến, thích thú: "Hãy để mắt đến cô ấy. Nếu mất phanh, chiếc xe đẹp đẽ của cậu có thể lăn thẳng xuống các ao trồng rau dưới thung lũng. Lúc đó thì vô phương cứu chữa...". "Cảm ơn cậu, vì tất cả. Tạm biệt!".

Khi cắt ngang lời bạn, anh nhận ra San đã trở về từ lúc nào. Cô đứng nơi ngưỡng cửa, với hai hộp thức ăn cho bữa trưa muộn. Gò má ửng hồng, mắt long lanh phấn khích, San tò mò:
- Anh ấy hỏi thăm em phải không?
- Cậu ấy nghĩ em sẽ làm cho xe rơi xuống thung lũng.
- Mình về thành phố thôi! - Cô ta đề nghị đột ngột.
- Sao thế?
- Chán rồi. Em thấy không còn gì vui nữa.
- Vào đây ăn trưa với anh. Chúng ta sẽ ở lại nơi này hết kỳ phép của em.

***

Đầu giờ chiều

Họ nằm im. Sự phấn khích dịu lắng. Đầu San gối trên tay anh. Không ngủ thiếp đi như mọi khi. Thỉnh thoảng, cô lại cựa quậy, chóp mũi nhòn nhọn dụi vào ngực anh như kiếm tìm một thứ gì đó. Hơi thở nhẹ và nóng.

Minh đưa tay vuốt ve khoảng lưng gầy trơ xương của cô, xương quai xanh mảnh dẻ, vùng lõm trên vai, rồi khoảng ngực mềm mại nhạy cảm. Cơ thể thân thuộc nhất mà đôi khi anh vẫn thấy xa lạ nhất. San quờ tay ôm anh. Ánh sáng ngược chiều từ cửa sổ khiến gương mặt cô chìm trong vùng tối nhạt, đôi đồng tử giãn to, chăm chú vào một điểm vô định.

San không nói gì, nhưng anh nhận ra cô khóc lặng lẽ. Vì một lý do không bao giờ có thể thấu suốt, họ gặp gỡ và gắn bó, gây ra đủ thứ phiền toái cho nhau và chịu đựng lẫn nhau. Kế hoạch gắn kết bằng một cuộc hôn nhân chính thức cứ lùi vô thời hạn. Các dự định lưỡng lự. Cả sự ngờ vực và bất tín. Nhưng sâu thẳm, anh vẫn biết, cô là điều tốt đẹp nhất anh từng có trong cuộc đời này. Và chắc chắn cô ấy cũng vậy.

Nếu không có anh, San chỉ là một vật thể rối loạn, dễ dàng rơi vào các mẫu đời sống tầm thường. Dâng lên cảm xúc trìu mến, anh đặt tay vào khoảng lõm vai San. Đúng lúc ấy cô ngồi dậy. Tay Minh rơi xuống nệm. Bắt đầu từ bàn tay, lan ra cả cơ thể, hơi ấm trong anh bốc hơi. Cơ thể anh biến thành cái kén xốp và khô. Anh thử nhắm mắt. Giá mà chợp đi một lúc. San vẫn ngồi cuối góc giường, liên tục bấm tin nhắn, tuy nhiên chẳng có tín hiệu trả lời. Dưới lớp da mỏng mảnh trên khoảng lưng trần của cô, anh nhìn rõ từng mạch máu xanh. Khoang bụng nhìn nghiêng gầy hóp.

San chợt hỏi anh muốn ăn hồng không. Anh lắc đầu. Anh bảo cô mặc quần áo, họ nên ra ngoài và đi chơi đâu đó.

Trong phòng khách có tấm bản đồ thành phố và các vùng lân cận, với những nhà vườn trồng hoa, công viên hay khu dã ngoại được người Hà Lan đánh dấu dày đặc. Một hồ nước lớn chưa có tên, với ghi chú là miệng núi lửa cũ. San chọn nó. Anh ước lượng khoảng cách. Hơn hai mươi cây số. Nhặt chìa khóa xe San bỏ trên bàn làm việc, tiện tay, anh cầm luôn con dao gấp, bỏ vào túi áo khoác.

Từ biệt thự, đi thẳng lên đoạn dốc bên phải, có con đường mới mở, viền theo sườn núi. Anh tập trung vào các khúc quanh xa lạ. Đôi khi, một chiếc xe tải ngược chiều đổ dốc rất nhanh. Hết đoạn đường đèo, đến con đường bằng phẳng, hai bên là các ruộng rau xanh rì. Nắng nhạt. Trời vẫn lạnh. Anh ngoảnh sang nhìn San ngồi co ro. Ban nãy đi vội, cô chỉ mặc thêm jacket ngắn bên ngoài áo thun mỏng, cái quần short để lộ cặp chân gầy nhẳng xỏ trong đôi bốt cũ sờn.

Anh đưa tay mở nút tăng nhiệt độ. Không khí trong xe ấm lên. San hoạt bát hẳn. Cô xoa hai bàn tay vào nhau, bảo cô vẫn nghĩ máy điều hòa trong xe chỉ để làm lạnh. Thêm lần nữa, trong một ngày, người sống cùng lại gợi lên trong anh cảm giác xót thương. Anh lên tiếng:

- Đầu sang năm, anh thu xếp công việc. Chúng ta sẽ bàn chi tiết về đám cưới.
Không có tiếng trả lời. Bất kỳ kẻ nào tỏ ra lơ đễnh đều khiến anh bực tức. Anh đạp phanh gấp. San đổ ập về phía trước, ngoảnh nhìn anh sợ hãi. Anh giận dữ
ra lệnh:
- Lặp lại điều anh vừa nói đi!
- Em có nghe thấy - San cuống quýt - Chúng ta sẽ bàn chi tiết về đám cưới.

Trên lớp kính chắn mờ hơi nước, hình ảnh phản chiếu lộn ngược. Mắt trừng trừng nhìn về phía trước, hồi lâu, cô ta mới thì thầm tiếp:
- Anh vẫn nói anh cần thêm thời gian để suy nghĩ.
- Anh biết, em luôn muốn chúng ta bắt đầu một đời sống ổn định.
- Nhưng bây giờ thì em lại suy nghĩ.
- Về điều gì?
- Em cảm thấy bấp bênh. Gần đây thôi. Em cũng không biết em muốn gì nữa.

Lúc trước, em nghĩ chỉ cần có anh, tựa vào anh là đủ. Nhưng bây giờ lại khác.

Khi cô ta không có ý định nói ra điều quan trọng, thì sự quan trọng trong những lời cô nói lại làm anh đau nhói. Anh gắng bình thản:
- Em không tin anh sẽ giữ cho em an toàn?
- Cho em thêm thời gian - Cô cắn môi - Chẳng hay ho gì khi quyết định vội vàng.

Vẫn giữ cho xe chạy tốc độ cũ, Minh thấm thía cuộc sống này chẳng có gì bền vững. Sự chờ đợi và hy vọng, suy cho cùng, lại là thứ dễ biến hình nhất. Bởi chúng mang ngay trong chúng nguy cơ xói mòn, đẩy người ta vào trạng thái đờ đẫn vô vọng. Và giống như những lớp nấm cộng sinh trên lớp gỗ bị hủy hoại, từ đó luôn mọc ra những quyết định không ngờ...

***

Chiều

Xăng trong xe gần cạn. Đoạn rẽ phía trước có trạm đổ xăng, dành cho các xe tải chạy liên tỉnh giữa biển và cao nguyên. San chạy thẳng vào bên trong quầy giải khát nhỏ.

Cô uống cà phê nóng trong cốc nhựa, đứng sát cái lò than đang sấy những quả hồng, sưởi ấm. Sau khi đổ xăng đầy bình, anh đưa mắt tìm nhà vệ sinh. Ở một cái bàn nhỏ, mấy người mặc áo gió nhem nhuốc kiểu tài xế xe tải đang ngồi im lặng. Họ ném về hai người mới đến cái nhìn lạnh. Minh thoáng bồn chồn, muốn bảo San đi ngay. Nhưng ban nãy anh uống quá nhiều nước.

Nhà vệ sinh sạch sẽ lạ thường, phảng phất mùi thuốc khử trùng, như thể từ khi xây dựng đến giờ, chưa ai dùng tới. Sau khi nhẹ nhõm, anh bấm nút xả. Dòng nước trong bồn cầu đổ ầm ĩ. Trong không gian đóng kín, âm thanh khuếch đại, gây rùng mình. Minh vặn tay nắm để ra ngoài. Có cái gì đấy trong ổ khóa mắc kẹt. Anh vặn mạnh hơn. Cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Linh cảm bất an rợn dọc sống lưng.

Có thể anh đã rơi vào một cái bẫy. Và ngoài kia, San đang nguy hiểm. Anh hoảng sợ đập cửa, đá mạnh vào ván gỗ bằng cả đế giày. Không có ai trả lời. Anh hét to, kêu cứu. Âm vọng inh tai, như một tái hiện. Minh sững sờ, chợt nhớ, nó giống hệt tiếng kêu cứu anh vừa nghe cách đây vài tiếng đồng hồ, khi anh đứng bên cửa sổ. Và vẫn với chỉ dẫn từ ký ức đó, anh cuống cuồng tìm con dao gấp ban nãy cất trong túi áo.

Chọn mũi dao nhỏ nhọn nhất, anh lách vào khe cửa, xoay nhẹ. Một tiếng tách khẽ. Cánh cửa mở ra êm ru. Bên ngoài, chẳng có gì bất thường. Mấy tài xế xe tải vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. San đang nhấm nháp một quả hồng sấy khô. Anh lao thẳng về phía cô, gần như hét lên: "Em không nghe thấy gì hết?". Cô co rúm lại: "Em không biết anh vừa nói gì. Em chỉ đứng đây. Em không thể lặp lại điều anh nói được...". Minh chợt hiểu, cô nói thật. Chẳng ai nghe thấy anh, ngay cả người cần anh nhất.

Nhận ra con dao nhọn anh vẫn nắm chặt trên tay, một tài xế bước tới: "Đừng có làm bậy ở đây!". Anh gấp lưỡi dao, ngoảnh lại, nhún vai: "Vớ vẩn!". Sau khi trả tiền xăng và cốc cà phê, anh nắm tay San dẫn ra xe.

Có một lúc, anh ngỡ cô sắp vùng chạy. Nhưng cô vẫn bước theo anh và ngồi yên ở ghế bên cạnh.

***

Sập tối

Để đi xuống hồ nước phải xuyên qua một cánh rừng nhỏ sâu vài trăm mét. Thoạt đầu, nhìn thấy khoảng nước bất động, trắng mờ lên giữa những thân cây u tối, Minh nghĩ đó là ảo giác. San tươi tỉnh hẳn.

Một thằng bé bán nước ngọt ở bìa rừng đồng ý giữ xe hộ và mách rằng nếu đi thẳng, sẽ thấy một cái chòi nhỏ, cũng của nó cho thuê. Thằng bé còn khuyên anh nên cho xe đậu sát mí dốc đất đỏ bởi đôi khi có những xe tải ngược chiều lao bạt mạng mà không bật đèn ở đoạn đường vắng.

Chiếc xe hơi tuột dốc nhưng anh đạp mạnh thắng, kịp dừng lại ngay sát gốc cây vừa bị đốn. Ánh chiều đang tắt dần. San rảo bước trước anh một quãng. Không đi theo con đường mòn có sẵn, cô cứ nhắm thẳng mặt hồ phía trước. Lớp lá mục lạo rạo dưới chân. Đôi lúc, San thụt chân xuống một cái hõm đất đầy mùn nhưng cô mau chóng thoát ra, bước tiếp.

Họ ngồi trong cái chòi lợp cỏ. Mặt hồ mênh mông tĩnh lặng không nhìn thấy bên kia bờ. Không khí đầy mùi nhựa thông. Sau lưng họ, bên phải họ, bên trái họ, những thân cây và tán lá thẫm đen. Các ý nghĩ náo nhiệt, những lời nói chen chúc chờ được bày tỏ bỗng đông lại. Chỉ có mấy con chim sải cánh lớn bay vụt ra từ tán cây cao vút rồi mất tăm trong lớp mây xốp.

Họ cứ ngồi im như thế cho đến khi mặt trời chìm xuống nước, tia nắng cuối cùng tắt lịm. Mặt hồ trở thành cái hũ khổng lồ chứa đầy nước quả dầm. Không có gì ở hồ này để xem. Nhưng nó có nhiều hơn tất cả những thứ đó. Chưa bao giờ anh thấm thía buồn như vậy. Rồi anh bảo San đứng lên trước khi không xác định hướng ra nơi đỗ xe được nữa.

Đoạn dốc từ mí rừng lên đường nhựa vỏn vẹn hơn chục mét. Nhưng, hệt như bị ma ám, chiếc xe không thể leo lên, ngay cả khi anh đã lùi thêm nữa, lấy đà. Đứng nguyên một chỗ, động cơ xe rít lên chói tai, hai bánh sau quay điên cuồng, xoáy xuống lớp đất đỏ trơn lì các vệt rãnh. Ngay cả khi San và cậu bé bán nước ngọt gò lưng đẩy mạnh từ phía đuôi, dốc hết sức, thì chiếc xe vẫn không nhích mảy may.

Trời tối hẳn. Bóng tối đặc sánh làm cho đèn xe chói lóa như đôi mắt thú hoảng loạn. Anh đổi lái cho San, dặn kỹ từng bước cần làm. Xuống xe, anh mở van hơi cho hai bánh sau bớt căng.

Thằng bé kia gom được khá nhiều vụn gỗ từ mấy gốc cây bị chặt và các cành khô. Bánh xe xẹp bám đất tốt hơn. Mỗi khi San cho xe nhích lên tí chút, thằng bé lại rải đầy vụn gỗ phía sau, còn anh thì gá vào mấy cành khô ngăn xe trượt dốc. Từng vòng bánh xe chậm chạp nhích lên.

Ngay khi Minh bắt đầu tin rằng họ sẽ thoát khỏi tình huống tồi tệ, chiếc xe bất ngờ lồng lên, tuột về phía sau.

Thằng bé nhảy phắt qua bên nhưng anh thì không kịp. Hệt như bị tống một cú mạnh vào bụng, anh ngã lăn lông lốc. Những hạt bùn đỏ bắn vào mặt, vào mí mắt và cả vào miệng. Vị đất ngai ngái. Và anh còn nhận ra bánh sau của chiếc xe chỉ cách mặt anh gang tấc, đến mức anh nhìn rõ màu lốp xe xám đen cùng các khe rãnh sâu hoắm của nó.

"Nó nghiến nát mình!" - Anh gào lên trong ý nghĩ, đưa tay che mắt. Đúng lúc đó chiếc xe dừng lại. Rồi nó chậm rãi bò lên mặt đường nhựa, êm nhẹ và thoải mái như thể tất thảy những gì vừa xảy ra chỉ là một trò đùa.

Thằng bé giúp anh đứng dậy. Anh gắng mỉm cười, ra hiệu anh rất ổn. Cho thằng bé tờ bạc lớn và cảm ơn, anh chùi mặt, nhổ đất trong miệng ra, loạng choạng bước lên dốc. Ngồi vào ghế cạnh San, anh lên tiếng: "Em lái về đi!".

Qua gương chiếu hậu, anh nhận ra bóng người chạy hối hả phía sau. Thằng bé bán nước ngọt huơ tay, nói vọng theo điều gì đó. San dừng xe, hạ kính. Thằng bé thở hổn hển, đưa trả anh con dao xếp ban nãy anh đã làm rơi khi bị ngã. "Giữ lấy đi. Tôi không cần nó nữa" - anh nói.

Xe vòng về đường cũ. Khi anh ngoảnh lại, thằng bé đã nhòe vào bóng đêm bìa rừng.

San giữ cho xe chạy ở tốc độ cao, tránh những xe tải ầm ầm ngược chiều một cách khéo léo. Ngay cả ở các khúc ngoặt gắt, cô điều khiển xe vẫn nhẹ nhàng. Cô chạy xe còn hơn cả giỏi. Ban nãy, cái cách cô ấy để cho xe tuột về phía sau để nghiến nát anh hay đột ngột dừng lại là đủ biết. Và quan trọng hơn, San chưa từng để anh hiểu được điều đó. Minh nghĩ chậm rãi.

Thật kinh hoàng khi hoàn toàn sai lạc về người sống bên mình. Tựa hẳn vào lưng ghế, anh nhắm mắt. Dù máy điều hòa trong xe phả hơi ấm, anh vẫn thấy rất lạnh.

***

Khuya

Qua khúc quanh cuối cùng, một ngôi nhà bên kia thung lũng sáng rực như ngọn hải đăng trên mặt biển tối. Minh chợt nhận ra, đó chính là mặt sau của biệt thự. Lúc chiều, trước khi đi, anh đã tắt các công tắc điện. Có thể người quản gia đã ghé qua. Anh gắng xua cảm giác khó chịu.

San nhờ anh mở một chai nước. Cô vừa uống, vừa lái xe. Anh nghĩ có lẽ cô cần nước để không gây ra một tai họa rồ dại nào khác. Khi chai nước cạn thì họ đã dừng trước cổng ngôi biệt thự.

Hải ngồi trong phòng khách, chăm chú xem tấm bản đồ trải rộng. Cậu ta ngước lên, mỉm cười với Minh: "Trông cậu thật kinh khủng". Anh nhún vai: "Tớ không nghĩ cậu lại xuất hiện bất ngờ theo kiểu này". "San nhắn tin. Cô ấy nói có thể xảy ra việc xấu. Tớ đi ngay lên xem có chuyện gì". "Cô ấy muốn đi với cậu?". Anh hỏi thẳng. Hải đưa mắt qua San lúc này đang đứng chếch sau anh. Cô nhìn vào mắt anh:
- Không có gì giữa em và anh ta. Chỉ là em không muốn sống cùng anh thôi...
- Tại sao?
- Em không biết. Nhưng em cần sống theo cách em muốn.
- Tùy em! - Anh gật, với tất cả thấu hiểu về sự thật đơn giản và không thể thay đổi.

Họ dùng bữa tối do người quản gia nấu. Minh ăn nhanh, rồi lên phòng tắm. Bồn đầy nước ấm. Những vệt đất đỏ bở ra khỏi thân thể anh. Nhưng sự đau đớn vẫn còn đó, không thể lảng tránh.

Cả thân thể anh đã nứt vỡ. Và lúc này đây, mọi sinh lực theo những vết nứt ấy luồn ra, tan vào thứ nước đầy bọt xà bông loang loáng màu đất đỏ. Khi anh ra khỏi phòng tắm, San đã thu dọn xong hành lý. Khoảng hai giờ sáng thì Hải cho cô theo xe về thành phố. Như thế, cậu ấy có thể vào công ty làm việc như mọi ngày bình thường.

***

Ban mai

Anh mở mắt. Cánh cửa sổ trưa hôm qua mở bung nên gió đang thổi vào, tung bay tấm rèm chắn sáng. Giá như anh có thể nằm thế này mãi, vĩnh viễn không bao giờ trở dậy.

Nhưng rồi anh đã trở dậy, bước lần theo cầu thang. Đôi khi, anh dừng lại, ôm bụng và hơi gập người. Ngày xưa, anh và Hải từng chơi trò đánh trận giả. Một trong hai người sẽ bị thương và phải tỏ ra đau đớn. Anh thường cảm thấy đau đớn thật sự. Như lúc này đây.

Theo những bậc đá đọng hơi nước dẫn xuống khu vườn trải dài theo thung lũng, có bóng ai đó ẩn hiện giữa những thân cây như nhân vật trong tranh Schiele. Tim anh đập nhanh bởi hy vọng mơ hồ. Nhưng chỉ là người quản gia đang thu hoạch những quả hồng chín rực. Ông ta cho biết sẽ đóng thùng để anh mang về thành phố. Chọn một quả hồng chín nhất trên cành, ông ta đưa cho anh, nói như ra lệnh: "Ăn đi!".

Minh đứng giữa con dốc và bắt đầu ăn quả hồng đỏ. Một hương vị có thật, ngọt và chát, bám lại trong khoang miệng anh. Anh cứ ăn quả hồng đó cho đến khi mặt trời hiện ra phía bên kia núi và anh thấy mình giống như một quả hồng bình thản.

LinkedInPinterestCập nhật lúc: