Nhà văn Đỗ Chu: “Cô đơn được càng tốt !”
Với cái nhìnthẳng thắn, nhà văn Đỗ
Thuở nhỏ, đọc Sử ký của Tư Mã Thiên, tôi rất nhớ "Truyện Trương Nghi". Đại khái rằng, Trương Nghi là người nước Ngụy. Lúc hàn vi, thường hay hầu rượu tướng nước Sở. Một hôm, tướng Sở mất ngọc bích, môn hạ ai nấy đều đổ oan cho Trương Nghi nên đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ông rất tàn nhẫn. Ông chẳng biết "thanh minh, thanh nga" làm sao cho khỏi bị đòn. Thoát thân về nhà, đau ê ẩm mình mẩy, lại bị vợ nhiếc: "Hừ! Nếu chàng không đọc sách đi du thuyết thì sao đến nỗi này!". Tức quá, Trương Nghi bảo vợ:
- Nhìn xem lưỡi ta còn không?
Vợ cười:
- Còn!
Trương Nghi gật gù:
- Thế thì được!
Rồi lại tu thân và tích tài, về sau Trương Nghi quả thực đã trở thành một nhà du thuyết lừng danh, tể tướng 6 nước...
Tôi không rõ nhà văn Đỗ
Nhiều đồng nghiệp từng trải đã căn dặn tôi là đừng cả tin khi nghe Đỗ
Cuộc trò chuyện cuối tháng 10/2005 đã diễn ra tại nhà riêng của nhà văn Đỗ Chu, căn hộ tầng bốn trong Khu tập thể Quân đội
"Nhà văn không phải diễn viên"
Phóng viên (PV): Anh có tự ái không khi thấy ai đó nói rằng, ở tuổi 60 rồi mà anh vẫn ngồi chễm chệ ở trụ sở Hội Nhà văn?
Nhà văn Đỗ
PV: Có thể hiểu rằng, đã là nhà văn thì mình cứ viết, cứ sống cho đúng với cái mà mình cho là đúng, còn thiên hạ nghĩ như thế nào là quyền của thiên hạ?
Nhà văn Đỗ
PV: Có lẽ anh đã nói đúng. Cá nhân tôi chẳng hạn, rất khó chịu khi nghe thấy ai nói rằng, sống và viết để phấn đấu giành lấy giải thưởng này nọ. Nhà văn viết văn không phải là để tìm kiếm giải thưởng. Nhà văn viết văn là để thực hiện nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ ăn miếng cơm thì phải trả nghĩa cho người trồng lúa...
Nhà văn Đỗ
PV: Tôi cứ mạo muội nghĩ rằng, người nông dân trồng lúa như một lẽ tự nhiên, được mùa thì vui, mất mùa thì buồn, không phải vì vui hay buồn mà mình lại quá tôn sùng hay phỉ báng cái nghề của mình. Các cụ ta ngày xưa có câu, con công thì múa, con nghê thì chầu. Nếu chúng ta sinh ra để mỗi người cứ tự vui thú và không nản chí với mọi lên xuống được mất của nghề đã chọn thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bao nhiêu!
Nhà văn Đỗ
"Thế hệ tôi cũng có nhiều tài năng"
PV: Có một số người cứ thích sùng bái một thế hệ này để hạ bệ một thế hệ khác. Tôi lại nghĩ rằng, thế hệ nào cũng như nhau, mỗi một thế hệ như một bàn tay; bàn tay nào cũng có ngón ngắn, ngón dài. Thế hệ nào cũng có những người lao động cật lực và trung thực, lắm khi rất đỗi vô danh. Và thế hệ nào cũng có đôi ba ngụy quân tử tiếng nổi như cồn.
Và vì thế nên chúng ta không được vì một lý do gì đấy vị kỷ mà thần thánh hóa thế hệ này và mặc nhiên hạ thấp thế hệ khác. Tôi nghĩ, mọi thế hệ đều bình đẳng. Thế hệ của các anh cũng thế thôi. Nhưng tôi muốn hỏi, tại sao mà trong tâm tưởng của một số người, thậm chí một số nhà phê bình văn học, thế hệ của Đỗ
Nhà văn Đỗ
PV: Vâng! tôi đồng ý. Nhưng cá nhân tôi thấy một cái sự bất công thế này: Có một số tác giả cũng chả quá xuất sắc đâu nhưng có thơ lọt vào một tuyển tập như "Thi nhân Việt Nam" của Hoài Thanh và Hoài Chân chẳng hạn thì dường như lại có vòng hào quang hơn đồng nghiệp của mình. Có điều gì không đúng ở đây chăng? Lỗi ở chúng ta hay lỗi ở ai?
Nhà văn Đỗ
“Tôi sống tuềnh toàng nhất"
PV: Anh là một người cũng có thể xem là hiếm có đấy nhỉ!
Nhà văn Đỗ
PV: Tôi muốn nói rằng, anh tới tuổi 60 mà vẫn nói năng và suy nghĩ hồn nhiên như thuở 30... Anh nhớ gì về thế hệ của mình? Anh nhớ gì về nhà văn Nguyễn Khắc Phục? Nghe nói, anh Phục vừa mới xin về hưu, không làm việc ở Hãng phim Hội Nhà văn nữa...
Nhà văn Đỗ
PV: Còn Lưu Quang Vũ thế nào?
Nhà văn Đỗ
Công bằng mà nói, trong kịch, Lưu Quang Vũ cũng có những đóng góp đáng kể, một số vở như "Hồn Trương Ba, da hàng thịt" là rất hay. Tuy nhiên, nhiều vở sau nhìn lại thì thấy cũng chỉ là để phục vụ kịp thời thôi. Vũ từng được nhận rất nhiều giải thưởng. Có dạo, đoàn nào diễn kịch của Vũ đều được huy chương vàng ở hội diễn cả... Thế cũng là giỏi!
PV: Anh nhớ gì về anh Lưu Quang Vũ? Tôi biết rằng, thời của anh Vũ không giống bây giờ, nhưng thật sự những gì mà anh Vũ để lại làm tôi rất xúc động. Thời đấy, đất nước mình vất vả lắm chứ, mọi thứ đều thiếu thốn. Thế nhưng, theo những trang văn và thơ mà các anh kể lại, thì đó là một thời quá đẹp, trước tiên bởi sự hướng thiện có lý tưởng. Bây giờ nhìn lại, anh nhớ gì về thời đấy? Lúc đấy, các anh cứ hồn nhiên sống và viết mà không hiểu mình rồi sẽ để lại dấu ấn nào trong văn học Việt chăng?
Nhà văn Đỗ
PV: Thật thế chứ? Anh đọc thử vài câu!
Nhà văn Đỗ
Trong thành phố có một vườn cây mát
Trong triệu người có em của ta
Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật
Vào vườn rồi ong chẳng biết lối ra
Vườn em là nơi đọng gió trời xa
Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng
Con nhện đi về giăng tơ trắng,
Trái tròn căng mập nhựa sinh sôi
Nơi ban mai cỏ ướt sương rơi
Một hạt nhỏ mơ hồ trên má…
PV: Thôi, thôi, chịu "bác" rồi! Bây giờ xin "bác" hãy kể một vài kỷ niệm về anh Vũ cho lớp hậu sinh bọn em biết thêm!
Nhà văn Đỗ
PV: Thế hệ của các anh và cả các anh lớp trước nữa hay để ý đến chữ nghĩa lắm nhỉ?
Nhà văn Đỗ
Cái con tàu Ba Lan ngày nào đưa các anh ra Bắc tập kết, đổ xuống vùng biển Sầm Sơn một đội quân không đơn giản. Nhìn lại, từ đó đã bước ra những chính khách có hạng, những vị tướng tài năng, các nhà khoa học, các nhà ngoại giao... Trong số đó, thật là may mắn, thật là kiêu hãnh, chúng ta đã có hai anh Sáng và anh Ái. Cùng những người mà tôi vừa kể trên, hai anh là những nhà văn thuộc về một đẳng cấp cao. So với họ, đám đàn em vừa lớn lên có lẽ vẫn chỉ là một đám láo nháo...
PV: Anh lý giải cho tôi hiểu được không? Vì sao?
Nhà văn Đỗ
"Nhà văn phải lật đi lật lại vấn đề"
PV: Trong đám họ, ai là người mà anh có thể coi là anh, là thầy thực sự?
Nhà văn Đỗ
PV: Nếu bây giờ nhắm mắt lại hồi tưởng, thì anh nhớ gì nhất về các vị ấy. Bắt đầu từ nhà văn Nguyễn Minh Châu cái đã!
Nhà văn Đỗ
PV: Cá nhân anh cảm nhận những sự bất chợt đó như thế nào?
Nhà văn Đỗ
PV: Em sinh năm 1962...
Nhà văn Đỗ
PV: Giờ đến nhà văn Nguyễn Khải...
Nhà văn Đỗ
PV: Khó là sống cùng thời đại mà vẫn giữ được mình, giữ được tâm tính, cốt cách mình. Và vẫn không chối bỏ trách nhiệm của cá nhân mình trước những xô đẩy của thời cuộc... Có ý kiến cho rằng, các nhà tư tưởng thường hay mâu thuẫn với chính mình... Nhà văn Đỗ Chu cảm nhận như thế nào khi anh nghĩ về trường hợp nhà văn bậc thầy Nguyễn Khải?
Nhà văn Đỗ
PV: Anh nói làm tôi nhớ tới Huy Cận, hai câu thơ trong bài "Những pho tượng La Hán chùa Tây Phương": "Một câu hỏi lớn không lời đáp, Cho đến bây giờ mặt vẫn chau...".
Nhà văn Đỗ
PV: Nhà văn là phải chung thủy với con đường hướng tới chân lý, chứ không phải nhất nhất lúc nào cũng gật đầu lia lịa trước thế nhân?
Nhà văn Đỗ
PV: Tôi đã từng viết một bài thơ có ý tương tự. Anh có muốn nghe không?
Nhà văn Đỗ
PV: Bài thơ ngắn thôi, tôi viết tặng một người bạn vong niên:
"Cần người để trọng
cần người để tin
cần người để yêu
vô cớ
cần con đường
có em ở cuối
dẫu đi suốt đời
chắc gì đã tới..."
Nhà văn Đỗ
Thời thế và văn chương
PV: Không chỉ trong chính trị mới cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong văn chương cũng vậy, thời thế nào thì tạo anh hùng ấy, thời thế nào thì tạo ra gương mặt những nhà văn ấy...
Nhà văn Đỗ
"Quân bất kiến
Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai…"
PV: Đó là bài "Tương tiến tửu". Tôi nhớ rồi, ngay từ thời nhà Hán thể loại thơ trong tiệc, gồm 18 khúc, trong đó đã có khúc "Tương tiến tửu", rất thịnh hành. Lý Bạch đã làm những câu thơ này cho bạn tri âm: "Bôn lưu đáo hải, bất phục hồi, Hựu bất kiến, Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty, mộ như tuyết, Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc xử kim tôn không đối nguyệt, Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai..."
Nhà văn Đỗ Chu (ngân nga, hùng hồn): "Anh chẳng thấy nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, Chảy miết ra bể không trở lại, Lại chẳng thấy: mặt gương sáng lầu cao luồn soi tóc trắng, Sớm như tơ xanh, chiều như tuyết, Đời người khi đắc ý hãy vui hết mình, Đừng để chén vàng trơ trước vầng trăng, Trời sinh ta ắt có khi dùng, Nghìn vàng tiêu sạch rồi lại có...".
PV: Nghĩ các cụ sống mới thật ghê gớm, lắm lúc bản thân ta cũng cảm thấy thèm một cách sống cho cũng có một chút sang trọng như vậy. Vàng bạc đối với nhà thơ nghĩa lý mẹ gì! "Phanh dương tể ngưu thả vi lạc, Hội tu nhất ẩm tam bách bôi, Sầm phu tử, Đan Khâu sinh, Tương tiến tửu, Bôi mạc đình"... Đó là Lý Bạch mời rượu hai người bạn tri âm Sầm Trưng Quân và Nguyên Đan Khâu đấy: "Vui lên, tìm dê bò mổ giết, Hội này, rượu ba trăm chén mời. Hỡi ông Sầm, hỡi chàng Đan Khâu, Rượu đã dâng, chén chớ dừng..."
Nhà văn Đỗ
PV: Á Nam Trần Tuấn Khải đã dịch đoạn thơ trong bài "Mộng Lý Bạch" này của Đỗ Phủ, xin đọc hầu bác: "Hồn đi xanh ngắt rừng bàng, Hồn về cửa ải dặm đàng tối đen. Trên xà xế bóng trăng xiên, Mơ hồ còn tưởng như in mặt người. Nước sâu sóng dợn đầy trời, Giữ sao cho khỏi mắc mồi giao long..."
Nhà văn Đỗ
Bạn bè trong mắt...
PV: Ai cũng biết Đỗ
Nhà văn Đỗ Chu: Anh Duật đã có đóng góp không nhỏ cho thơ ca Việt
PV: Nếu phải nói một câu về Lưu Quang Vũ, anh sẽ nói gì?
Nhà văn Đỗ
PV: Còn về Nguyễn Khắc Phục?
Nhà văn Đỗ
Rồi đến nhà Lương Vĩnh, phải nghe xong bài hát anh vừa viết "Thành phố Hoa phượng đỏ" thì chị ấy mới chịu xào mì cho ăn. Rồi xuống Rế tìm Hoàng Hưng, lúc ấy đang dạy tại trường cấp ba sơ tán đến đó. Hỏi thăm Nguyễn Quang Thân thì người ta bảo anh Thân đang chỉ huy công trường thủy lợi ngoài đảo Cát Bà, còn lâu mới về...
Cứ lang thang với Nguyễn Khắc Phục đi để biết chỗ này chỗ khác trong một thành phố Cảng xa lạ đang nằm giữa túi bom với những trận đánh ác liệt được gọi là "Sấm rền". Với những tên đường tên phố thoạt nghe chẳng hiểu làm sao: Cát Cụt, Cát Dài, Cầu Rào, Cầu Lấp... Rồi Nguyễn Khắc Phục tuyên bố: hai thằng phải ngồi thuyền đêm ra tận Hòn Sót, ra đảo đèn Long Châu! Nói tóm lại, Nguyễn Khắc Phục là một nhà văn có tầm vóc quá khổ, luôn luôn quá khổ và do đó sinh ra không ít sự bất thường...
Đấy cũng chính là một tiền đề chuẩn bị để anh mấy năm sau đeo ba lô vào chiến trường và khi từ đó bước ra anh đã gùi về cho chúng ta những tập thơ, những cuốn tiểu thuyết và nhiều vở kịch. Trong lĩnh vực nào, anh cũng là người cầm bút với nhiều khám phá và sáng tạo...
PV: Anh thực sự nghĩ như thế?
Nhà văn Đỗ
PV: Xin cảm ơn nhà văn Đỗ
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuCái tâm đời thường
20/10/2005Phan Chí Thành“Gã nhà quê làm thương hiệu”
25/04/2005Văn hóa đọc cho thiếu nhi - cần không?
09/07/2005Phan ĐăngCon người hiểm độc
01/01/1900Phạm QuỳnhCơ hội thứ tư - toàn cầu hóa
18/04/2004Nguyễn Trần BạtThấy gì qua lối sống sinh viên thời nay?
21/10/2003Trương Hiệu