Ám ảnh về bản sắc

01:34 CH @ Thứ Năm - 10 Tháng Chín, 2009

Xu hướng hội nhập một mặt dẫn tới chủ nghĩa quốc tế trên mọi lĩnh vực, mặt khác làm nổi rõ nhu cầu về bản sắc dân tộc. Bởi vì nếu không có những điểm chung nhất định (tính quốc tế) thì không thể giao lưu, nhưng nếu không có cái riêng (bản sắc dân tộc) thì không có nhu cầu về trao đổi.

Tôi không hiểu có nước nào trên thế giới nói nhiều về bản sắc dân tộc hơn ở Việt Nam không nhưng thú thật theo cảm nhận của tôi, chúng ta nói có hơi nhiều về bản sắc, khiến đôi khi những người nghiên cứu hay làm văn hóa cảm thấy lúng túng, không biết có vấn đề gì thực sự ở đây. Thông thường cái gì cần hoặc thiếu thì hay được nói nhiều. Chẳng hạn kêu gọi sự đoàn kết tức là đang có chuyện mất đoàn kết, hô hào chống tham nhũng là tham nhũng đang lan tràn, kêu gọi an toàn giao thông tức là đi lại trên đường đang liên tục xảy ra tai nạn v.v... Theo logic ấy, kêu gọi giữ gìn bản sắc là đang mất bản sắc nghiêm trọng hoặc giả đang có nguy cơ sắp mất bản sắc đến nơi. Vậy nên nghĩ về vấn đề này như thế nào?

Bất kỳ cộng đồng xã hội nào, dù nhỏ hay lớn, nghèo hay giàu, lạc hậu hay phát triển cũng có văn hóa, bản sắc của nó, huống hồ một dân tộc đã tồn tại qua hàng ngàn năm Bắc thuộc, hàng trăm năm của chế độ thực dân, tất yếu phải giữ được một bản sắc văn hóa riêng, nếu không nói là vững vàng, độc đáo. Vậy thì tại sao chúng ta cứ luôn luôn kêu gọi giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa dân tộc? Dĩ nhiên yêu cầu cao, đòi hỏi sự tối ưu là bình thường, ai cũng muốn, nhưng có lẽ vấn đề không phải ở chỗ đó. Cái chính của vấn đề, theo tôi, là ở chỗ, việc nói quá nhiều đến bản sắc có nguồn gốc trong hoàn cảnh và tâm lý dân tộc phức tạp ở nước ta, cũng như trong quan niệm về sáng tạo văn hóa, nghệ thuật. Một mặt chúng ta muốn khẳng định mình, nhất là trong những tình huống khó khăn, trước cũng như sau chiến thắng, nên luôn đề cao bản sắc. Ở đây vấn đề bản sắc không còn thuần túy là vấn đề văn hóa mà trước tiên là vấn đề chính trị. Mặt khác, do cảm nhận được tình trạng lạc hậu và vị thế của quốc gia trên bản đồ thế giới nên chúng ta có xu hướng muốn chứng tỏ mình, để thiên hạ thấy mình không kém. Vậy là quá tự tôn hay tự ti cũng đều mượn đến bản sắc.

Điều đáng lo là hiện nay sự lạm dụng của bản sắc còn tiềm ẩn một nguy cơ khác, đó là chạy theo bản sắc, ngỡ bản sắc có thể làm nên chất lượng. Thật ra bản sắc cũng gắn liền với chất lượng nhưng đó phải là bản sắc toát ra từ chất lượng nghệ thuật của tác phẩm, dựa trên cơ sở chất lượng chứ không phải là cái bên ngoài gá vào. Bản sắc dân tộc của văn hóa nằm trong bản thân cái nhìn, điệu cảm, điệu nghĩ của người sáng tạo và thường là rất tự nhiên, chứ không phải nằm ở màu sắc và những thủ pháp giả tạo. Nhiều công trình kiến trúc, nhà ở, đình chùa và sản phẩm thủ công mỹ nghệ hiện nay rất khó coi vì mắc bệnh này.

Giáo sư, Tiến sĩ khoa học, Nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà (1945, Quảng Ngãi) là viện trưởng Viện Nghiên cứu Giáo dục (Đại học Sư phạm TP.HCM) từ năm 2001 đến 2005. Ông đã xuất bản nhiều tiểu luận, trong đó tập tiểu luận Lý luận và văn học (1990) nhận Giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991; giải thưởng Nhà nước về VHNT 2007. Hiện là giảng viên cao cấp ĐHSP TP.HCM.

Để cho các tác phẩm văn hóa có được bản sắc dân tộc, việc bảo tồn hết sức quan trọng. Chúng ta thường chú trọng đến “phát huy” nhưng chưa quan tâm đầy đủ đến “bảo tồn” và nhiều khi hiểu việc bảo tồn chưa thật chính xác, dẫn đến việc sửa chữa, trùng tu lại di sản không đúng. Chèo cổ phải ra chèo cổ, tuồng cổ phải ra tuồng cổ, chùa xưa phải ra chùa xưa, quan họ truyền thống phải ra quan họ truyền thống. Bình cũ rượu mới, tân cổ giao duyên là những thứ làm hỏng chất lượng tác phẩm, mà đã không có chất lượng thì bản sắc cũng không còn.

Vấn đề bản sắc dân tộc đặc biệt nổi lên trong bối cảnh toàn cầu hóa. Tuy nhiên nỗi ám ảnh lo sợ văn học nghệ thuật nước nhà sẽ bị lai căng, mất bản sắc và việc luôn luôn kêu gọi bảo vệ, giữ gìn bản sắc trong làn sóng toàn cầu hóa có vẻ như chưa chạm đúng vấn đề cốt lõi của sáng tạo nghệ thuật. Văn hóa, trước hết là văn học nghệ thuật, tự nó đã có tính quốc tế và dân tộc. Nó có tính quốc tế vì nghệ thuật là hình thức cao nhất của giao tiếp, là phương tiện hữu hiệu nhất để con người thông cảm, hiểu nhau, vượt qua mọi sự giải thích, và do đó nó có thể vượt qua biên giới quốc gia, trở thành ngôn ngữ, tài sản chung của nhân loại. Nguyễn Trãi hay Nguyễn Du đã trở thành Danh nhân văn hóa thế giới chẳng phải là bằng chứng về tính quốc tế của sáng tác của các vị sao? Mặt khác cũng không thể nói tác phẩm của Nguyễn Trãi, Nguyễn Du không có bản sắc dân tộc, dù thời ấy chắc người ta không nói nhiều về bản sắc như hiện nay. Về vấn đề này ý kiến của nhà triết học Pháp đương đại Edgar Morin rất đáng chú ý: “Trong mỗi nền văn hóa, các diện mạo tinh thần chiếm ưu thế đều lấy dân tộc hoặc xã hội mình làm trung tâm, nghĩa là không ít thì nhiều sẽ khép kín với những văn hóa khác. Nhưng cũng có trong lòng mỗi văn hóa những tinh thần cởi mở, tò mò, không chính thống, lệch lạc, và cũng có những phần tử lai tạo, kết quả của những hôn phối hỗn hợp, trở thành cầu nối tự nhiên giữa các văn hóa. Những người lệch lạc thường là các nhà văn, nhà thơ với những thông điệp có thể tỏa rạng trong chính nước họ cũng như ra thế giới bên ngoài.” Ông viết tiếp: “Khi vấn đề liên quan đến nghệ thuật, âm nhạc, văn học, tư duy, toàn cầu hóa văn hóa sẽ không đưa đến đồng nhất hóa. Nó hiện thân như những đợt sóng lớn xuyên quốc gia cùng một lúc lại khích lệ sự biểu hiện của những đặc thù quốc gia ở trong nó”.(Edgar Morin, Bảy tri thức tất yếu cho nền giáo dục tương lai).

Vậy là vấn đề không phải ở chỗ cứ lặp đi lặp lại về bản sắc, cũng không phải ở nỗi ám ảnh về toàn cầu hóa mà chính là chất văn hóa của hoạt động văn hóa, là chất lượng của tác phẩm. Sự giảm sút chất lượng, tính chất kém văn hóa của bản thân hoạt động văn hóa hiện đang phổ biến khắp nơi, trong khi cái cầu là tính chuyên nghiệp và tinh thần tự do - liều thuốc có thể cứu vãn và cũng là những yếu tố cốt lõi của sáng tạo thì lại đang thiếu trầm trọng. Đây mới thực sự là điều đáng lo ngại.

LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Sức sống Việt

    28/01/2015Nguyễn Bỉnh QuânTa có năm đặc điểm văn hóa Việt để đi sâu nghiên cứu có thể thấy những nét bản sắc văn hóa Việt Nam. Đó chính là sức sống Việt, sức sống của dân tộc, quốc gia. Bản sắc ấy, sức sống ấy sẽ chuyển hóa như thế nào, đưa chúng ta tới đâu, giúp chúng ta tới đâu trong cuộc hiện đại hóa, công nghiệp hóa trong tình cảnh toàn cầu hóa... câu trả lời sẽ trở thành sức sống Việt thời mới.
  • Tính lạc hậu tương đối của Văn hoá

    25/05/2016Nguyễn Trần BạtTrong số những cuộc xung đột, những xung đột về văn hóa tuy không phải luôn hữu hình và quyết liệt, nhưng âm thầm, bền bỉ, dai dẳng và có sức cản rất lớn đối với tiến trình phát triển chung của nhân loại. Nghiên cứu về tính lạc hậu tương đối của văn hóa với tư cách một thuộc tính tự nhiên của văn hóa và ảnh hưởng của nó đối với tiến trình phát triển và toàn cầu hóa là việc làm rất quan trọng, bởi nó sẽ giúp các dân tộc hạn chế khả năng xảy ra xung đột trên cơ sở đó, khai thác những ảnh hưởng tích cực của văn hóa...
  • Ảnh hưởng của văn hóa lạc hậu đối với tiến trình phát triển

    04/08/2014Nguyễn Trần BạtVăn hóa và phát triển có mối quan hệ biện chứng sâu sắc. Nếu có bề dày kinh nghiệm văn hoá, chúng ta sẽ có khả năng đồng cảm với những cộng đồng khác trong quá trình tương tác. Sự hiểu biết lẫn nhau sẽ khiến mỗi cộng đồng trở nên tinh tế hơn trong các hành vi tìm kiếm lợi ích của mình...
  • Bản năng, văn hóa và nhân cách

    19/09/2013TS. Hồ Bá ThâmBản năng và văn hóa là một vấn đề rất quan trọng, như một cặp phạm trù, một quan hệ tất yếu phổ biến trong quá trình tiến hóa, tha hóa và phát triển của con ngừời, của nhân cách có ý nghĩa phương pháp luận triết học nhân văn rất sâu sắc còn ít được nghiên cứu sâu, có hệ thống...
  • Triết học luận về “phát triển văn hóa”

    08/10/2008Ioanna Kucuradi,Từ góc độ triết học, bài viết đưa ra và luận giải một số vấn đề về phát triển văn hoá nhằm làm sáng tỏ vấn đề tại sao Liên hợp quốc ra tuyên bố về Thập niên phát triển văn hoá. Những vấn đề mà bài viết đưa ra và luận giải là: Khái niệm phát triển, nhất là vấn đề phát triển trong chính sách của các quốc gia thuộc Liên hợp quốc, những nội dung của "phát triển văn hoá", tính dân tộc và tính toàn cầu trong các quan niệm về "phát triển văn hoá", phát triển văn hoá và các chính sách văn hoá. Trong đó, đáng chú ý là những luận giải của bài viết về các nghĩa của khái niệm "văn hoá".
  • Toàn cầu hóa về văn hoá

    13/04/2008Nguyễn Trần BạtNgoài hai xu thế là dân chủ hóa về chính trị và tự do hóa về kinh tế còn có một xu thế lớn khác là toàn cầu hóa về văn hoá. Hiện nay, trên thế giới cũng như ở Việt Nam, người ta nói nhiều đến toàn cầu hóa nhưng chủ yếu là nói về khía cạnh kinh tế. Nói như thế là phiến diện, mặc dù nó có lý do lịch sử...
  • Cải cách văn hóa như thế nào?

    13/04/2008Nguyễn Trần BạtVăn hóa hình thành một cách khách quan, tự nhiên và mang trong mình tính lạc hậu tương đối. Cải cách văn hóa là giải pháp duy nhất để ngăn chặn những yếu tố lạc hậu tương đối của văn hóa xâm nhập và ảnh hưởng tiêu cực đến mọi lĩnh vực của đời sống.
  • Hội nhập với thế giới và bản sắc văn hóa gia đình Việt Nam

    07/03/2007Nguyễn Võ Lệ Hà“Vì ta sùng bái hâm mộ cái phong lục xã hội Âu, Mỹ - cái chế độ hôn nhân của họ mà ta muốn mang hết thảy về thay đổi cho ta, đó chẳng những không hấp thụ được cái tinh hoa văn hóa họ mà lại dẫm lên cái cặn bã văn hóa của họ...Vậy thì chị em ai là người chủ trương sự giải phóng cho nữ giới, phải nên lựa chọn cái tính chất văn hóa cũ cùng cái tính chất của văn hóa mới dung hòa thế nào cho phù hợp nhau, để tạo nên những người phụ nữ rất trung thành với nghĩa vụ của mình...
  • Bản sắc và toàn cầu hóa

    22/08/2006GS. Cao Huy ThuầnCái gì là “mới” của thời đại này? Và cái gì là đặc điểm nổi bật của thời đại gọi là “mới”? Chắc ai cũng trả lời: toàn cầu hóa. Hạn chế vấn đề vào lĩnh vực văn hóa, và thu hẹp văn hóa vào một khía cạnh thôi, là "bản sắc", xin nêu ra đây một thử thách khi mà toàn cầu hóa về kinh tế kỹ thuật lôi cuốn theo toàn cầu hóa về văn hóa...
  • Cấu trúc lưỡng hợp trong bản sắc văn hóa Việt Nam

    27/12/2005TS. Nguyễn Thành Bang
  • xem toàn bộ